Trần Phạm
09-06-2014, 10:40 PM
HAI NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG ĐỜI
Vợ tôi không đẹp nhưng dễ nhìn, ăn nói có duyên. Chúng tôi có một đứa conkháu khỉnh. Cuộc sống thật sự hạnh phúc. Đó là kết quả của sự quyết tâm và kiên trì vượt qua bao thử thách, vì gia đình em không chấp nhận tôi. Chỉ đến khi con chúng tôi ra đời thì mọi chuyện coi như đã rồi, lúc đó mới dần yên ổn.
Vợ bỏ ra đi
Cuộc sống của chúng tôi tưởngcứ thế trôi qua êm đềm. Nào ngờ bão tố kéo đếnmái ấm nhỏ của tôi. Em bồng con bỏ đi mà không một lời từ biệt. Tôi hoang mang, suy sụp không hiểu vì lý do gì mà em lại bỏ đi. Bởi con chúng tôicòn quá nhỏ, nó vẫn chưa đầy một tuổi. Mà từ lúc chung sống với em, tôi chưa hề gây gổ, đánh đập em.
Rồi chuyện cũng hé mở. Từ khi em làm cái nghề may rủi là chủ hụi, em ăn xài, mua sắm không tính toán, sống trong cái sang ảo nên dần dần nợ nần. Chuyện đó tôi chỉ biết khi em bỏ đi. Chỉ có điều em và con đi đâu, ở đâu thì tôi không tài nào biết được. Tôi vô vọng, chán chường, ngày đi làm, tối về lại bù khú với bạn bè đến tận đêm.
Lửa tình nhen nhóm
Suốt mấy năm vợ bỏ đi, tôi vẫn sống trong căn nhà chung của ba má vợ. Trong nhà có nhiều gia đình nhỏ: ba má, tôi, chị dâu, mấy đứa em gái vợ và các cháu. K. là chị dâu của vợ tôi. K. góa chồng đã ba năm nay.
Suốt thời gian vợ bỏ đi, chính K. là người đã động viên, an ủi và khuyên nhủ tôi. Tôi yêu K. lúc nào không hay, nhưng không dám mở lời. Đáp lại sự lo lắng an ủi của K., tôi thường xuyên phụ K. những việc vặt vãnh như giao hàng may gia công, đón K. về khi làm tăng ca..
Tôi bắt đầu thăm dò ý K.. Khi có hai vé mời xem phim trong tay (thời ấy mua vé phải xếp hàng nên có được hai tấm vé ấy không dễ lắm), tôi rủ K. đi cùng. K. đồng ý, tôi mừng không thể tả.
Chúng tôi hẹn nhau ở rạp phim. Phim đang chiếu, K. xem say mê, còn tôi thì mải suy nghĩ nên nói với K. như nào về những băn khoăn của lòng tôi. Thế rồi chẳng hiểu lúc đó hồn vía tôi bay đi đâu mà tôi dám hôn K. một cái lên má. K. không kịp né tránh, ngó tôi nói nhỏ: "sao dám hôn tôi vậy?". Rồi K. tiếp tục xem phim mà không phản ứng gì thêm. Ra khỏi rạp, tôi nghĩ K. sẽ trách tôi vì cái hôn, nhưng không phải.
Bí mật
Từ bữa ấy, nhiều đêm tôi thấy K. trằn trọc, ban ngày thì rụt rè, im lặng. Còn tôi cũng ngượng ngùng. Đi làmvề là thẳng lên gác hoặc nhậu cho thật say mới dám về, sợ đụng mặt K....Phải một tuần lễ tôi mới có dịp nói hết tình cảm chất chứa trong lòng cho K. hiểu. Tôi vui hơn bao giờ hết khi K. chấp nhận yêu tôi.
Chúng tôi đến với nhau như vợ chồng ở những nơi riêng tư, kín đáo. Mọi điều cần nói, chia ngọt, sẻ bùi, gắn kết với nhau cũng ở khoảng không gian này. Từ đó, mọi cử chỉ, sinh hoạt trong nhà của tôi và K. đã khác trước, do ân cần, chăm sóc nhau nhiều hơn. Mọi người trong nhà bắt đầu để ý và nghi ngờ, nhưng chưa có chứng cớ xác thực để buộc tội.
Cứ như thế, chúng tôi sống trong sự che dấu, được đến đâu, hay đến đó, miễn cần có nhau là được,mặc dù chẳng quanhệ huyết thống gì. Cuộc sống vui buồn lẫn lộn, nhưng khoảng thời gian tôi có K. thật sự hạnh phúc.
Nồng cháy
Năm năm sau khi vợ bỏ đi, vợ tôi đemcon trở về. Có cuộc đoàn tụ nào mà không mừng rỡ? Vợ chồng tôi tiếp tục chung sống, coi như không có việc gì xảy ra. Nhưng tận đáy lòng tôi như đứng giữa ngã ba đường. Và K., K. sẽ ra sao?
K. trả tôi về vị trí cũ. Còn tôi, lỡ rồi nên "Trồng trầu thì phải khai mương. Làm trai hai vợ phải thương cho đồng". Ở nhà hạn chế tiếp xúc bao nhiêu, lúc tôi và K. ở một thế giới riêng, để bù đắp cho những ngày bị ức chế về mặt tâm lý, lại càng nồngcháy hơn. Chúng tôi cuốn vào nhau, say đắm, mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Chỉ tại cái nắm tay
Vào một ngày tháng chạp, tôi và K. đi chợ mua vải để may cho K. vài bộ đồ mặc tết. Chúng tôi nắm tay nhau băng qua đường, vô tình gặp đứa cháu bên vợ. Chuyện không hay đến tai vợ tôi.
Chẳng cãi vã, ầm ĩ, nhưng tôi buộc phải chọn một trong hai, hoặc vợ, hoặc K.. Vợ tôi chấp nhận bỏ qua nếu tôi dứt khoát với K.. Nhưng tôi không thể. Vợ chồng tôi chia tay. Tôi dọn ra ngoài sống. K. cũng dọn ra ngoài, ở gần nhà tôi.
Tôi và K. vẫn đến với nhau, sống với nhau như vợ chồng. Nhưng rồi tôi ngày càng nghiện rượu. K. thông cảm, không bao giờ to tiếng, nặng nhẹtôi trước mặt mọi người ở quán xá. Khi ở bên nhau K. chỉ nói rằng nếu tôi nhậu nhiều sẽ sinh bệnh.
Mà quả như vậy tôi bệnh thì K. khổ cực, lo lắng, chạy chữa thuốc thang. Nhưng hết bệnh, tôi lại tìm đến rượu. Tôi không muốn tỉnh táo, tôi sợ phải đối mặt với K. Thế rồi, tôi ít gặp K. hơn và sau đó không gặp nữa. Giờ tôi cô đơn, yên phận, sống những ngày còn lại một cách vô vị, buồn chán và luôn dằn vặt với những gì mình đã gây ra. Tôi chỉ mong hai người đàn bà ấy tha lỗi cho tôi, vậy là đủ lắm rồi...
PHẠM TRẦN
Mời các bạn bình luận và cho lời khuyên về ba nhân vật, ba con người "Tôi", "Vợ tôi" và "K."
Trích lời Tòa soạn báo THẾ GIỚI GIA ĐÌNH chia sẻ với tác giả:
Bạn thân mến!
Chúng tôi rất chia sẻ những ngang trái mà bạn đã trải qua. Cuộc sống đôi khi không như chúng ta mong muốn. Những gì đã qua không thể thay đổi được. Điều bạn cần bây giờ không chỉ là được hai người phụ nữ trong đời tha thứ cho bạn, mà bạn còn phải hoàn thành trách nhiệm và nghĩa vụ của một người cha với con mình. Tuổi thơ của bé đã không được sống bên cạnh cha mẹ, vậy thì giờ đây, đứa bé cần được bạn thương yêu và gần gũi nhiều hơn.
Bạn cũng thấy rượu bia chỉ làm cho cuộc sống của bạn tồi tệ hơn. Bạn không thể để mặc cho con mình và những người đã bên cạnh bạn suốt thời gian qua. Hãy bình tĩnh nhìn nhận và đối diện với thực tế để không tiếp tục mắc sai lầm nữa
TGGĐ
Vợ tôi không đẹp nhưng dễ nhìn, ăn nói có duyên. Chúng tôi có một đứa conkháu khỉnh. Cuộc sống thật sự hạnh phúc. Đó là kết quả của sự quyết tâm và kiên trì vượt qua bao thử thách, vì gia đình em không chấp nhận tôi. Chỉ đến khi con chúng tôi ra đời thì mọi chuyện coi như đã rồi, lúc đó mới dần yên ổn.
Vợ bỏ ra đi
Cuộc sống của chúng tôi tưởngcứ thế trôi qua êm đềm. Nào ngờ bão tố kéo đếnmái ấm nhỏ của tôi. Em bồng con bỏ đi mà không một lời từ biệt. Tôi hoang mang, suy sụp không hiểu vì lý do gì mà em lại bỏ đi. Bởi con chúng tôicòn quá nhỏ, nó vẫn chưa đầy một tuổi. Mà từ lúc chung sống với em, tôi chưa hề gây gổ, đánh đập em.
Rồi chuyện cũng hé mở. Từ khi em làm cái nghề may rủi là chủ hụi, em ăn xài, mua sắm không tính toán, sống trong cái sang ảo nên dần dần nợ nần. Chuyện đó tôi chỉ biết khi em bỏ đi. Chỉ có điều em và con đi đâu, ở đâu thì tôi không tài nào biết được. Tôi vô vọng, chán chường, ngày đi làm, tối về lại bù khú với bạn bè đến tận đêm.
Lửa tình nhen nhóm
Suốt mấy năm vợ bỏ đi, tôi vẫn sống trong căn nhà chung của ba má vợ. Trong nhà có nhiều gia đình nhỏ: ba má, tôi, chị dâu, mấy đứa em gái vợ và các cháu. K. là chị dâu của vợ tôi. K. góa chồng đã ba năm nay.
Suốt thời gian vợ bỏ đi, chính K. là người đã động viên, an ủi và khuyên nhủ tôi. Tôi yêu K. lúc nào không hay, nhưng không dám mở lời. Đáp lại sự lo lắng an ủi của K., tôi thường xuyên phụ K. những việc vặt vãnh như giao hàng may gia công, đón K. về khi làm tăng ca..
Tôi bắt đầu thăm dò ý K.. Khi có hai vé mời xem phim trong tay (thời ấy mua vé phải xếp hàng nên có được hai tấm vé ấy không dễ lắm), tôi rủ K. đi cùng. K. đồng ý, tôi mừng không thể tả.
Chúng tôi hẹn nhau ở rạp phim. Phim đang chiếu, K. xem say mê, còn tôi thì mải suy nghĩ nên nói với K. như nào về những băn khoăn của lòng tôi. Thế rồi chẳng hiểu lúc đó hồn vía tôi bay đi đâu mà tôi dám hôn K. một cái lên má. K. không kịp né tránh, ngó tôi nói nhỏ: "sao dám hôn tôi vậy?". Rồi K. tiếp tục xem phim mà không phản ứng gì thêm. Ra khỏi rạp, tôi nghĩ K. sẽ trách tôi vì cái hôn, nhưng không phải.
Bí mật
Từ bữa ấy, nhiều đêm tôi thấy K. trằn trọc, ban ngày thì rụt rè, im lặng. Còn tôi cũng ngượng ngùng. Đi làmvề là thẳng lên gác hoặc nhậu cho thật say mới dám về, sợ đụng mặt K....Phải một tuần lễ tôi mới có dịp nói hết tình cảm chất chứa trong lòng cho K. hiểu. Tôi vui hơn bao giờ hết khi K. chấp nhận yêu tôi.
Chúng tôi đến với nhau như vợ chồng ở những nơi riêng tư, kín đáo. Mọi điều cần nói, chia ngọt, sẻ bùi, gắn kết với nhau cũng ở khoảng không gian này. Từ đó, mọi cử chỉ, sinh hoạt trong nhà của tôi và K. đã khác trước, do ân cần, chăm sóc nhau nhiều hơn. Mọi người trong nhà bắt đầu để ý và nghi ngờ, nhưng chưa có chứng cớ xác thực để buộc tội.
Cứ như thế, chúng tôi sống trong sự che dấu, được đến đâu, hay đến đó, miễn cần có nhau là được,mặc dù chẳng quanhệ huyết thống gì. Cuộc sống vui buồn lẫn lộn, nhưng khoảng thời gian tôi có K. thật sự hạnh phúc.
Nồng cháy
Năm năm sau khi vợ bỏ đi, vợ tôi đemcon trở về. Có cuộc đoàn tụ nào mà không mừng rỡ? Vợ chồng tôi tiếp tục chung sống, coi như không có việc gì xảy ra. Nhưng tận đáy lòng tôi như đứng giữa ngã ba đường. Và K., K. sẽ ra sao?
K. trả tôi về vị trí cũ. Còn tôi, lỡ rồi nên "Trồng trầu thì phải khai mương. Làm trai hai vợ phải thương cho đồng". Ở nhà hạn chế tiếp xúc bao nhiêu, lúc tôi và K. ở một thế giới riêng, để bù đắp cho những ngày bị ức chế về mặt tâm lý, lại càng nồngcháy hơn. Chúng tôi cuốn vào nhau, say đắm, mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Chỉ tại cái nắm tay
Vào một ngày tháng chạp, tôi và K. đi chợ mua vải để may cho K. vài bộ đồ mặc tết. Chúng tôi nắm tay nhau băng qua đường, vô tình gặp đứa cháu bên vợ. Chuyện không hay đến tai vợ tôi.
Chẳng cãi vã, ầm ĩ, nhưng tôi buộc phải chọn một trong hai, hoặc vợ, hoặc K.. Vợ tôi chấp nhận bỏ qua nếu tôi dứt khoát với K.. Nhưng tôi không thể. Vợ chồng tôi chia tay. Tôi dọn ra ngoài sống. K. cũng dọn ra ngoài, ở gần nhà tôi.
Tôi và K. vẫn đến với nhau, sống với nhau như vợ chồng. Nhưng rồi tôi ngày càng nghiện rượu. K. thông cảm, không bao giờ to tiếng, nặng nhẹtôi trước mặt mọi người ở quán xá. Khi ở bên nhau K. chỉ nói rằng nếu tôi nhậu nhiều sẽ sinh bệnh.
Mà quả như vậy tôi bệnh thì K. khổ cực, lo lắng, chạy chữa thuốc thang. Nhưng hết bệnh, tôi lại tìm đến rượu. Tôi không muốn tỉnh táo, tôi sợ phải đối mặt với K. Thế rồi, tôi ít gặp K. hơn và sau đó không gặp nữa. Giờ tôi cô đơn, yên phận, sống những ngày còn lại một cách vô vị, buồn chán và luôn dằn vặt với những gì mình đã gây ra. Tôi chỉ mong hai người đàn bà ấy tha lỗi cho tôi, vậy là đủ lắm rồi...
PHẠM TRẦN
Mời các bạn bình luận và cho lời khuyên về ba nhân vật, ba con người "Tôi", "Vợ tôi" và "K."
Trích lời Tòa soạn báo THẾ GIỚI GIA ĐÌNH chia sẻ với tác giả:
Bạn thân mến!
Chúng tôi rất chia sẻ những ngang trái mà bạn đã trải qua. Cuộc sống đôi khi không như chúng ta mong muốn. Những gì đã qua không thể thay đổi được. Điều bạn cần bây giờ không chỉ là được hai người phụ nữ trong đời tha thứ cho bạn, mà bạn còn phải hoàn thành trách nhiệm và nghĩa vụ của một người cha với con mình. Tuổi thơ của bé đã không được sống bên cạnh cha mẹ, vậy thì giờ đây, đứa bé cần được bạn thương yêu và gần gũi nhiều hơn.
Bạn cũng thấy rượu bia chỉ làm cho cuộc sống của bạn tồi tệ hơn. Bạn không thể để mặc cho con mình và những người đã bên cạnh bạn suốt thời gian qua. Hãy bình tĩnh nhìn nhận và đối diện với thực tế để không tiếp tục mắc sai lầm nữa
TGGĐ