Xem phiên bản đầy đủ : Nga-Văn sưu tầm
Câu chuyện cảm động
Tôi nhận được thong điệp này từ một người bạn,bạn ấy nói với tôi rằng tôi cũng cần có một sự lựa chọn và tôi đã quyếtt định
Vì tôi đã quyết định sự lựa chọn
Tôi gửi đến bạn để bạn có thể tự lựa chọn cho bạn
Câu chuyện kể lại rằng :bà mẹ đã trách đứa con gái 5 tuổi vì cô đã sử dụng tờ giấy bạc màu vàng đồng để gói một món quà
Trong khi thu nhập của gia đình đang bắp bênh,bà còn phát hiện ra cô để món quà đó dưới cây thông noel
Dù sao cô cũng đã đưa món quà cho mẹ và nói rằng”thưa mẹ đây là quà của mẹ”
Bà mẹ tỏ ra lung túng trước thái độ của bà hôm trước
Nhưng khi mở ra thì chỉ là hộp không
Bà gọi cô con gái lại và mắng tặng quà thì phải có thứ gì chứ,chứ sao lại tặng hộp không
Cô bé rươm rướm nước mắt nói dạ thưa mẹ trong ấy con đã bỏ đầy những nụ hôn của con, con đã gói kỹ
Bà mẹ hối hận và ôm chầm lấy cô bé
Ít lâu sau cô bé bị một tai nạn khủng khiếp và qua đời
Ngườ ta kể lại rằng bà mẹ vẫn giữ cái hộp trên đầu giường của bà trong suốt cuộc đời
Mỗi khi bà gặp một vấn đề nan giải,hoặc lúc chán chường bà thường mở nắp hộp ra,để nhận lấy một nụ hôn tưởng tượng,như tình thương của đứa con đã đặt vào đó
Thực tế của cuộc đời là chúng ta đã từng nhận những món quà như thế,cũng bọc trong hộp giấy vàng
Hộp quà này đầy những nụ hôn vô điều kiện tư gia đình ,và bạn hữu
Không có vật sở hữu nào quý giá hơn tình yêu
Bây giờ thì bạn có hai điều để chọn
Một là hãy gữi nó đến những người mà bạn than yêu
Hai là quên đi hãy xem như không có nó
Phần tôi đã chọn và gửi đến bạn
Cha mẹ bằng hữu và các thiên thần nâng đỡ chúng ta nhưng khi chúng ta gặp khó khăn thì không biết thế nào để bay
Tác giã câu chuyện:Béatrice ưanaverbecq
Nga st
Có một cậu bé ngỗ nghịch thường bị mẹ khiển trách. Ngày nọ giận mẹ, cậu chạy đến một thung lũng cạnh khu rừng rậm. Lấy hết sức mình, cậu hét lớn: "Tôi ghét người". Từ khu rừng có tiếng vọng lại: "Tôi ghét người". Cậu hoảng hốt quay về sà vào lòng mẹ khóc nức nở. Cậu bé không sao hiểu
được từ trong rừng lại có người ghét cậu.
Người mẹ nắm tay con, đưa cậu trở lại khu rừng. Bà nói: "Giờ thì con hãy hét thật to: "Tôi yêu người". Lạ lùng thay, cậu vừa dứt tiếng thì có tiếng vọng lại: "Tôi yêu người". Lúc đó người mẹ mới giải thích cho con hiểu: "Con ơi, đó là định luật trong cuộc sống của chúng ta. Con cho điều gì, con sẽ nhận
điều đó. Ai gieo gió thì gặt bão. Nếu con thù ghét người thì người cũng thù ghét con. Nếu con yêu thương người thì người cũng yêu thương con.
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\
trong phật giáo cũng có một đoạn tương tự như bài này
một ngày nọ hai vợ chồng kia thấy cha mẹ già ,không giúp ích gi đươc ,nên định bỏ hai ba mẹ mình vào rừng cho cọp ăn
bổng nhiên đứa con hỏi ,ba mẹ đóng xe này để l àm gi?Người cha đáp ừa ba đ óng xe
này để đua ông bà vào rừng ch ơi
người con nói đi xong ba nhớ đem xe về cho con
người cha hỏi đ ể l àm gi
đứa con trả lời thì để khi nào cha mẹ già,con cũng đẩy cha mẹ vào rừng,như cha mẹ đã
từng làm với ông bà
đấy là một câu chuyên luân hồi quả báo của cuộc đời
Nga st
Một cậu bé mời mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học.
Điều cậu bé sợ đã thành sự thật, mẹ cậu bé nhận lời. Đây là lần đầu tiên
bạn bè và giáo viên chủ nhiệm gặp mẹ cậu bé và cậu rất xấu hổ về vẻ bề
ngoài của mẹ mình. Mặc dù cũng là một người phụ nữ đẹp, có một vết sẹo
lớn che gần toàn bộ mặt bên phải của cô. Cậu bé không bao giờ muốn hỏi
mẹ mình tại sao bị vết sẹo lớn vậy.
Vào buổi họp mặt, mọi người có ấn tượng rất đẹp về sự dịu dàng và vẻ đẹp
tự nhiên của người mẹ mặc cho vết sẹo đập vào mắt, nhưng cậu bé vẫn xấu
hổ và giấu mình vào một góc tránh mặt mọi người. Ở đó, cậu bé nghe được
mẹ mình nói chuyện với cô giáo.
"Làm sao chị bị vết sẹo như vậy trên mặt?" Cô giáo của cậu hỏi.
Người mẹ trả lời, "Khi con tôi còn bé, nó đang ở trong phòng thì lửa bốc lên.
Mọi người đều sợ không dám vào vì ngọn lửa đã bốc lên quá cao, và thế là
tôi chạy vào. Khi tôi chạy đến chỗ nó, tôi thấy một xà nhà đang rơi xuống
người nó và tôi vội vàng lấy mình che cho nó. Tôi bị đánh đến ngất xỉu nhưng
thật là may mắn là có một anh lính cứu hỏa đã vào và cứu cả hai mẹ con
tôi." Người mẹ chạm vào vết sẹo nhăn nhúm trên mặt. "Vết sẹo này không
chữa được nữa, nhưng cho tới ngày hôm nay, tôi chưa hề hối tiếc về điều
mình đã làm."
Đến đây, cậu bé chạy ra khỏi chỗ nấp của mình về phía mẹ, nước mắt lưng
tròng. Cậu bé ôm lấy mẹ mình và cảm nhận được sự hy sinh của mẹ dành
cho mình. Cậu bé nắm chặt tay mẹ suốt cả ngày hôm đó.
Nga st
Tha thứ mãi mãi
Lisa ngồi trên sàn với chiếc hộp trước mặt. Cái hộp cũ kĩ đựng 1 tờ giấy kẻ ô vuông. Và đây là câu chuyện đằng sau những ô vuông...
- Các con phải tha thứ cho anh chị em mình bao nhiêu lần... - Cô giáo trường Chủ Nhật đọc to luôn câu trả lời cho cả lớp nghe: "70 nhân 7 lần! "
Lisa kéo tay Brent - em trai cô:
- Thế là bao nhiêu lần...
Brent viết số 490 lên góc vở Lisa. Brent nhỏ bé, vai hẹp, tay ngắn, đeo cặp kính quá khổ và tóc rối bù. Nhưng năng khiếu âm nhạc của cậu làm bạn bè ai cũng phục. Câụ học pianô từ năm lên 4, kèn darinet năm lên 7 và giờ đây cậu đang chinh phục cây đèn Oboa. Lisa chỉ giỏi hơn em trai mình mỗi 1 thứ: bóng rổ, 2 chị em thường chơi bóng rổ sau giờ học. Brent thấp bé lại yếu, nhưng nó không nỡ từ chối vì đó là thú vui duy nhất của Lisa giữa những bảng điểm chỉ toàn yếu với kém của cô.
Sau giờ học, 2 chị em lại chạy ra sàn bóng rổ. Khi Lisa tấn công, Brent bị khuỷu tay Lisa huých vào cằm. Lisa dễ dàng ghi điểm. Cô hả hê với bàn thắng cho đến khi nhìn thấy Brent ôm cằm.
- Em ổn cả chứ... Chị lỡ tay thôi mà!
- Không sao, em tha lỗi cho chị - Cậu bé cười - Phải tha thứ 490 lần và lần này là 1, vậy chỉ còn 489 lần nữa thôi nhé!
Lisa cười. Nếu nhớ đến những gì Lisa đã làm với Brent thì hẳn 490 lần đã hết từ lâu lắm.
Hôm sau, 2 chị em chơi bắn tàu trên giấy. Sợ thua, Lisa nhìn trộm giấy của Brent và dễ dàng "chiến thắng".
- Chị ăn gian! - Brent nhìn Lisa nghi ngờ.
Lisa đỏ mặt:
- Chị xin lỗi!
- Được rồi, em tha lỗi - Brent cười khẽ - Thế là chỉ còn 488 lần thôi, phải không...
Sự độ lượng của Brent làm Lisa cảm động. Tối đó, Lisa kẻ 1 biểu đồ với 490 hình vuông:
- Chúng ta dùng cái này để theo dõi những lần chị sai và em tha lỗi. Mỗi lần như vậy, chị sẽ gạch chéo 1 ô - Miệng nói, tay Lisa đánh dấu 2 ô. Rồi cô bé dán tờ biểu đồ lên tường.
Lisa có rất nhiều cơ hội đánh dấu vào biểu đồ. Mỗi khi nhận ra mình sai, Lisa xin lỗi rất chân thành. Và cứ thế... Ô thứ 211: Lisa giấu sách Tiếng Anh của Brent và cậu bé bị điểm 0. Ô thứ 394: Lisa làm mất chìa khoá phòng Brent... Ô thứ 417: Lisa dùng thuốc tẩy quá nhiều làm hỏng áo Brent... Ô thứ 489: Lisa mượn xe đạp của Brent và đâm vào gốc cây. Ô 490: Lisa làm vỡ chiếc cốc hình quả dưa mà Brent rất thích.
- Thế là hết - Lisa tuyên bố - Chị sẽ không có lỗi gì với em nữa đâu.
Brent chỉ cười: "Phải, phải"
Nhưng rồi vẫn có lần thứ 491. Lúc đó Brent là sinh viên trường nhạc và cậu được cử đi biểu diễn tại đại nhạc hội New York. Một niềm mơ ước thành hiện thực.
Người ta gọi điện đến thông báo lịch biểu diễn nhưng Brent không có nhà, Lisa nghe điện: " Hai giờ chiều ngày mùng 10 nhé! " Lisa nghĩ mình có thể nhớ được nên cô đã không ghi lại.
- Brent này, khi nào con biểu diễn... - Mẹ hỏi.
- Con không biết, họ chưa gọi điện báo ạ! Brent trả lời.
Lisa lặng người, mãi mới lắp bắp:
- Ôi!... Hôm nay ngày mấy rồi ạ...
- 12, có chuyện gì thế...
Lisa, bưng mặt khóc nức lên:
- Biểu diễn... 2 giờ... mùng 10... người ta gọi điện... tuần trước...
Brent ngồi yên, vẻ mặt nghi ngờ, không dám tin vào nhữnng gì Lisa nói.
- Có nghĩa là... buổi biểu diễn đã qua rồi......... - Brent hỏi.
Lisa gật đầu. Brent ra khỏi phòng, không nói thêm lời nào. Lisa về phòng, ngậm ngùi khóc. Cô đã huỷ hoại giấc mơ của em cô, làm cả gia đình thất vọng. Rồi cô thu xếp đồ đạc, lén bỏ nhà đi ngay đêm hôm đó, để lại 1 mảnh giấy dặn mọi người yên tâm.
Lisa đến Boston và thuê nhà sống ở ngay đó. Cha mẹ nhiều lần viết thư khuyên nhủ nhưng Lisa không trả lời: "Mình đã làm hại Brent, mình sẽ không bao giờ về nữa". Đó là ý nghĩ trẻ con của cô gái 19 tuổi.
Rất lâu sau, cô vô tình gặp lại người láng giềng cũ: bà Nelson.
- Tôi rất tiếc về chuyện của Brent... - Bà ta mở lời.
Lisa ngạc nhiên:
- Sao ạ...
Bà Nelson nhanh chóng hiểu rằng Lisa không biết gì. Bà kể cho cô nghe tất cả: xe chạy với tốc độ quá cao, Brent đi cấp cứu, các bác sĩ tận tâm nhưng Brent không qua khỏi. Ngay trưa hôm đó, Lisa quay về nhà.
Cô ngồi lặng yên trước chiếc hộp. Cô không thấy tờ biểu đồ ngày xưa kín đặc các gạch chéo mà lại có 1 tờ giấy lớn:
"Lisa yêu quý,
Em không muốn đếm những lần mình tha thứ, nhưng chị lại cứ muốn làm điều đó. Nếu chị muốn tiếp tục đếm, hãy dùng tấm bản đồ mới em làm cho chị.
Yêu thương,
Brent"
Mặt sau là 1 tờ biểu đồ giống như Lisa đã làm hồi bé, với rất nhiều ô vuông. Nhưng chỉ có 1 ô vuông đầu tiên có đánh dấu và bên cạnh là dòng chú thích bằng bút đỏ: "Lần thứ 491: Tha thứ, mãi mãi! "
Nguồn sưu tầm
Hạnh phúc đến, và đi, cùng nụ cười ...................
Với tuổi thơ,
Hạnh phúc là chiếc áo mới
Là que kem, cục kẹo
Là mật ngọt cuộc đời
Hạnh phúc đến, và đi, cùng nụ cười
Tuổi thơ ai vốn chẳng từng nghịch dại ?
Hạnh phúc là những buổi mai
Cặp sách tung tăng trên đường đi học
Là khi oà khóc
Cô giáo dỗ dành mãi chẳng chịu thôi
Hạnh phúc là khi mẹ trở về
Với gói quà nhỏ thơm lừng hương cốm
Hạnh phúc là mơ được thành người lớn
Nên con trẻ chơi lấy chồng vợ
Nuôi búp bê…
Khi trai trẻ,
Hạnh phúc là lời hẹn
Em gửi lọn tóc thề mãi mãi
Hạnh phúc là bài hát mang theo những tháng ngày
Để những lúc bận lòng ta dừng chân nhớ lại
Hạnh phúc là thất bại
Vấp ngã rồi ta tự mình đứng lên
Hạnh phúc là niềm tin vững bền
Khao khát sống và tràn trề mơ ước
Tưởng chừng mình sẽ luôn luôn đạt được
Những đích đến cuối cùng ta đã tự đặt ra
Hạnh phúc là lúc ở xa
Ta nhận được lá thư bè bạn
Hạnh phúc là khi hoạn nạn
Vẫn thấy xung quanh chẳng riêng lẻ một mình
Hạnh phúc là một mối tình
Phút rung động đầu đời em có nhớ
Là cơn mưa nhỏ giữa một chiều trên phố
Hai người nắm tay lặng lẽ con đường dài
Và đến khi,
Mái tóc dần mờ phai,
Hạnh phúc là ở một nơi tĩnh lặng
Với đất trời
Với cỏ cây
Để ôn lại nỗi lòng sâu nặng
Những vị ngọt, đắng cay mà ta nếm qua
Hạnh phúc là khi thấy tất cả đã qua
Vinh nhục vốn chỉ là cơn gió thoảng
Thói tị hiềm với bao dung làm bạn
Day dứt với đời dẫu có được bao nhiêu ?
Để rồi khi ngày tháng đã ngả chiều,
Hạnh phúc là được mỉm cười nằm xuống
Ta thanh thản với những gì có được
Và cả những gì chưa làm nổi hôm qua…
Để phải phiền xung quanh khóc cho ta
Tức là vẫn còn yêu thương nhiều lắm
Hạnh phúc với đời được trở về cõi vắng
Trong nỗi nhớ mong của những người thân quen…
Hạnh phúc là gì ?
Ai sẽ chỉ cho xem ?
Ai dám tự bảo rằng mình hạnh phúc ?
Ai từng yêu mà được yêu mọi lúc ?
Ai thành công mà chẳng bại đôi lần ?
Nhắn nhủ rằng,
Trong những bài thơ, bài ca, chúng ta đi tìm hạnh phúc
Vẫn cứ ngẩn ngơ với hạnh phúc người đời
Vẫn cứ thấy hạnh phúc trong tiếng cười
(Mà chẳng tự mình biết thương yêu tiếng khóc?)
Hạnh phúc của riêng ai
Trong mỗi người là thế,
Vốn đơn sơ, bình lặng và nhỏ bé
Trong mỗi chúng ta
Ai được thoả nỗi khát khao về hạnh phúc ?
Và
“Đừng nói cuộc đời mình tẻ nhạt nhé em
Hạnh phúc ở trong những điều giản dị
Trong ngày, trong đêm
Đừng than phiền cuộc sống nhé em
Hạnh phúc ngay cả khi em khóc
Bởi trái tim buồn là trái tim vui
Hạnh phúc bình thường và giản dị lắm
Là tiếng xe về mỗi chiều của bố
Cả nhà quây quần trong căn phòng nhỏ
Chị xới cơm đầy bắt phải ăn no
Hạnh phúc là khi đêm về không có tiếng mẹ ho
Là ngọn đèn soi tương lai em sáng
Là điểm mười mỗi khi lên bảng
Là ánh mắt một người lạ như quen
Hạnh phúc là khi mình có một cái tên
Vậy đừng nói cuộc đời tẻ nhạt nhé em
Tuổi đôi mươi còn khờ khạo lắm
Đừng tô vẽ một chân trời xa toàn màu hồng thắm
Hạnh phúc vẹn nguyên giữa cuộc đời thường…”
Nga st
HẠNH PHÚC
Ai cũng có hạnh phúc, hạnh phúc luôn đến với mọi người, trừ những người không biết cảm nhận và đón lấy nó mà thôi. Cuộc sống luôn đầy những khó khăn, vất vả. Nếu ai cũng nhìn quanh, than thở, nhìn đời bằng đôi mắt bi quan thì chắc chắn sẽ không bao giờ tìm thấy hạnh phúc.
Sao chúng ta không biết chấp nhận, đừng đòi hỏi quá nhiều mà hãy
tìm cách vượt qua những khó khăn?
Trong thời buổi hiện nay, có phải kiếm được nhiều tiền là hạnh phúc? Để có nhiều tiền, nhiều người phải trả một giá rất đắt, phải làm những công việc mà bản thân không thích, phải khom lưng - mỏi gối, thế thì hạnh phúc ở đâu? Tìm thấy niềm vui trong công việc, kiếm tiền bằng chính bàn tay và khối óc của chính mình. Sử dụng những đồng tiền kiếm được hợp lý, có ý nghĩa, đó mới là hạnh phúc.
Trong tình yêu cũng vậy, nếu chúng ta biết hài lòng với thực tại thì mới hạnh phúc. Ta hãy đơn giản vấn đề là người yêu ta cũng là con người bằng xương, bằng thịt. Ông bà xưa có câu “nhân vô thập toàn”. Vì vậy mỗi người đều có những mặt ưu lẫn khuyết điểm. Nếu biết nhìn nhận những ưu điểm và gói gọn những khuyết điểm của cô ấy (anh ấy) thì ta cứ loay hoay tìm và tìm mãi mà vẫn không có ai có thể cùng nắm tay đi hết cuộc đời còn lại.
Hãy dừng lại ở một bến bờ mà ta cảm thấy bình an, thoải mái còn hơn là cứ trôi vật vờ như những thanh củi trong dòng nước để đi tìm kiếm cái mà ta gọi là “hạnh phúc”.
Cuộc sống trở nên phức tạp là do ta kỳ vọng ở nó quá nhiều. Nhưng thực tế, khi chạm tới nó ta thấy những điều kỳ vọng là viễn vông, lúc đó sinh ra thất vọng. Nên biết mình là ai, ở đâu, và đơn giản mọi vấn đề. Chỉ có như thế, bạn mới hạnh phúc.
(st)
Điều vô giá!
Cho con mượn 5 đô nhé?
Một phụ nữ đi làm về thật trễ, mệt mỏi và bực bội, gặp cậu bé trai năm tuổi đang chờ đợi mình tại cửa nhà.
Cậu bé: ‘Má ơi, cho con hỏi câu này?’
‘Ừa, gì vậy con?’ người phụ nữ đáp lại.
Cậu bé: ‘Má ơi, vậy chứ một giờ má kiếm được bao nhiêu tiền?’
‘Đó đâu phải là chuyện của con. Sao con lại hỏi vậy?’ bà bực mình nói.
Cậu bé: ‘Con chỉ muốn biết. Nói con nghe đi, một tiếng má làm được bao nhiêu tiền?
Bà mẹ: ‘Con muốn biết thiệt hả, 20 đô một tiếng đó’
‘Ồ’, cậu bé tiếp, đầu cúi xuống.
‘Má, vậy làm ơn cho con mượn 5 đô nhé!’
Bà mẹ giận dữ, ‘Con hỏi má vòng vo là chỉ để mượn tiền mua món đồ chơi lảng nhách hay thứ gì đó nhảm nhí phải không, rồi con đi tuốt vào phòng, leo lên giường ngủ. Con có bao giờ nghĩ là con rất ích kỷ. Con đâu phải làm việc cực khổ mỗi ngày để nuôi một thằng nhóc tì lãng phí’.
Thằng bé lẳng lặng vào phòng và sập cửa lại…
Người phụ nữ ngồi xuống và nổi xung thiên hơn vì mấy câu hỏi của thằng bé. Sao mà thằng nhỏ này lại hỏi đủ thứ chỉ để xin chút tiền vậy chứ?
Sau chừng một tiếng thừ nguoi, bà đã bình tĩnh lại và bắt đầu nghĩ:
Hay là thằng nhỏ muon 5 đô để mua thứ gì đó cần thiết thật sự cho nó, mà nó cũng ít khi nào hỏi xin tiền bà. Bà mẹ bước đến cửa phòng đứa bé và mở ra.
‘Con ngủ chưa, con trai’, bà hỏi..
‘Chưa má, con còn thức’, thằng bé đáp.
‘Má nghĩ kỹ rồi, có lẽ má quá nghiêm khắt với con’ bà nói ‘Quần quật cả ngày rồi bị con quấy rầy nữa chứ’. ‘Đây, cho con 5 đô, con hỏi xin nè’.
Cậu bé ngồi nhổm dậy, mĩm cười. ‘Ồ, cám ơn má!’ nó ngáp. Rồi nó vói tay xuống gối, lôi ra mấy tờ tiền nhàu nát.
Bà mẹ nhìn thấy thằng bé có tiền, bà lại nổi xung lần nữa.
Cậu bé chậm chạp đếm tiền của nó và rồi ngước nhìn mẹ.
‘Sao con lại đòi thêm tiền khi con đã có rồi?’ Bà mẹ làu bàu.
‘Bởi con không có đủ, nhưng bây giờ thì đủ rồi’ cậu bé đáp.
‘Má, giờ con đã có 20 đô. Con có thể mua 1 tiếng đồng hồ của má không? Ngày mai má về nhà sớm nhé. Con muốn được ăn tối với má!’
Bà mẹ se lòng. Bà choàng tay ôm lấy thằng bé và xin lỗi nó.
Đây chỉ là một lời nhắc nhở tất cả các bạn đang làm việc quần quật kiếm sống. Ta không nên để thời gian vuột khỏi tầm tay mà không dành cho những người thân yêu nhất đời mình. Hãy nhớ chia sẻ khoảng thời gian đáng giá 20 đô của mình với người mình yêu thương.
Nếu ngày mai bạn qua đời, công ty mà bạn đang cống hiến vẫn dễ dàng tìm người khác thay thế trong vòng vài tiếng đồng hồ. Nhưng gia đình và bạn bè mà bạn bỏ lại sau lưng sẽ cảm thấy sự thiếu vắng bạn cho phần đời còn lại của họ.
Dù bạn chỉ chuyển tiếp câu chuyện này đến được một người nữa thôi thì cũng tốt, xin đừng để gián đoạn. Rất cám ơn.
Bắt đầu bằng tiết trời mùa hạ oi bức là bắt đầu của mùa sen đến. Hoa sen là loài hoa giản dị và dân dã, những đóa sen hồng, sen trắng đón hạ về.
Đầu tháng 6 là mùa sen nở, ở giữa lòng phố thị phồn hoa vẫn còn hồ sen để tĩnh tâm, để trải lòng mình ra với gió với nắng và với hương sen ngan ngát. Dường như hương sen làm cho tâm hồn ta rộng mở, làm cho cảm xúc ta thăng hoa hơn. Hoa sen giản dị và dân dã từ cách gói, không cầu kỳ, hoa được gói bằng chính những chiếc lá sen. Những gánh hàng hoa với hàng bó lớn những nụ sen còn búp chờ tay người cắm len lỏi vào từng con đường, góc phố để rồi tỏa hương lặng lẽ trong một góc tâm hồn để biết rằng ký ức mình vẫn còn vẹn nguyên.
Ở giữa lòng phố thị phồn hoa vẫn còn hồ sen Tây Hồ để tĩnh tâm, để trải lòng mình ra với gió với nắng và với hương sen ngan ngát.
Những nụ hoa e ấp bên lá sen to bản
Hoa sen mang vẻ đẹp dịu dàng và mềm mại.
Tháng 6, những đóa sen hồng, sen trắng đón hạ về.
Hoa sen luôn nổi trội giữa muôn vàn sắc hoa.
Hoa sen giản dị và dân dã từ cách gói, không cầu kỳ, hoa được gói bằng chính những chiếc lá sen.
Tách gạo sen dùng để ướp trà. Trà sen trở thành một tinh thần đặc trưng của văn hóa trà Việt Nam , mang trong đó nhiều triết lý, lịch sự và lòng kính trọng.
Mùa sen mùa của những kỷ niệm tràn về. Sen tỏa hương lặng lẽ trong một góc tâm hồn để biết rằng ký ức mình vẫn còn vẹn nguyên một thời.
Những gánh hàng hoa với những nụ sen còn búp chờ tay người cắm len lỏi vào từng con đường, góc phố.
(Nguồn: TT&VH)
Sóng ở đời phải biết quý 4 chũ vàng
1. Chữ "Phải" để luôn sống và làm theo lẽ phải.
2. Chữ "Thật" để luôn sống thật, không gian dối.
3. Chữ "Nhẫn" để biết phải luôn tha thứ cho mọi người.
4. Chữ "Tâm" để biết yêu thương những người xung quanh.
Powered by vBulletin™ Version 4.0.7 Copyright © 2025 vBulletin Solutions, Inc. All rights reserved.