PDA

Xem phiên bản đầy đủ : cảm nhận tác phẩm âm nhạc "Trên ngọn tình sầu" - Thơ Du Tử Lê - Nhạc Từ Công Phụng



thylan
08-04-2012, 07:35 PM
Nhạc phẩm "trên ngọn tình sầu" thơ Du Tử Lê, đã được nhạc sĩ Từ Công Phụng viết thành ca khúc, là một tác phẩm âm nhạc nổi tiếng từ thập niên 70 của thế kỷ trước và đã làm say lòng rất nhiều khán, thính giả thời bấy giờ. Và cho đến ngày nay, hơn 40 năm khi nghe lại tình khúc này ta vẫn thấy ấm áp và tuyệt vời, vượt cả giới hạn không gian và thời gian.
Mời các bạn cùng thưởng thức sau đây với tiếng hát bay bổng vút cao của ca sĩ Ý Lan
http://static.mp3.zing.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?YS9hNS9hYTUwYjmUsIC0MmZmMTU3NDQzMDEzMDBiMGYyZ DU1NDU3MS5cUIbaBmUsICDN8VHLDqm4gTmfhdUng41dUngIFTD rG5oIFPhdUngqd1fMOdIExhWeBnx8MQ

Tôi yêu bài hát này và cũng đã hát thật say mê từ ngày còn rất trẻ như muốn ôm giữ những gì đã trở thành kỷ niệm của một thời. Tất cả kỷ niệm đều vô cùng quý giá trong đó có những điều trái ngựơc hòa lẫn vào nhau, đan xen với nhau là những để hình thành kỷ niệm: hạnh phúc và đau khổ - gặp gỡ rồi ly biệt và còn bao nhiêu điều nghịch lý khác nữa.... "ngày tháng hạ khi không mà trở rét" " sao khi không người ngoảnh mặt kiêu sa" và điều gì đã làm cho kỷ niệm không phai mờ, nhạt nhòa và đơn điệu? Phải chăng biệt ly đã làm cho kỷ niệm thêm vô giá!! Có bất công chăng là niềm vui thì quá ít mà nỗi buồn cứ dâng đầy! Hạnh phúc đến ào thật mau như con nước và để lại dấu bầm thâm tím những vết thương


hạnh phúc tôi từ những ngày nước lớn
trời mưa mau tay vuốt mặt khôn cùng
bầy sẻ cũ hom hem chiếu ngói xám
trời xanh xao chân ngỏ cũng không về

kỷ niệm tôi từ những ngày vỡ tiếng
nhẩn nha gom từng cọng thiết tha rơi
con dế nhỏ lớn lên đằm tiếng hát
lá oan khiên lả tả mái hiên người

Bầy sẻ cũ đã đến bờ sông - nơi buổi đầu của hai người hò hẹn làm chứng cho cuộc tình, rồi.... vào một buổi chiều mưa mau, mái xám rêu xanh, trời êm cao chân nhỏ - bầy sẻ đã cùng chết theo cuộc tình và buồn đến nỗi con dế nhỏ cũng tự tử giữa đêm sương. Tất cả chỉ còn là hắt hiu, là ngắt tạnh....Tác giả bài thơ đã dùng những gam màu buồn xanh rêu, xám để diễn tả cái vô cùng của nỗi buồn, cùng với những giai điệu trầm bổng ở một âm vực rộng, nhạc sĩ đã nhạc lột tả được hết nỗi buồn và đau xót của của một tình yêu đã đi xa.

Ca khúc được nhạc sĩ Từ Công Phụng phổ từ một bài thơ nổi tiếng của nhà thơ Du Tử Lê. “67, khúc thêm cho Huyền Châu” là bài thơ viết về một mối tình được in trong tập thơ “Tay gõ cửa đời” xuất bản năm 1967. Ngày ấy, Du Tử Lê yêu tha thiết cô giáo Huyền Châu, cháu ruột của giáo sư Lê Ngọc Trụ (Đại học Văn Khoa Sài Gòn). Thế nhưng, tình yêu của họ không đi đến hôn nhân vì sự ngăn cách của gia đình. Sau 1975, Du Tử Lê định cư ở California để lại một mối tình đầu ban sơ và lưu luyến. Hai mươi sáu năm sau, năm 1991, ông quay trở về thăm lại người yêu cũ và có ý định đem Huyền Châu qua Mỹ. Cô đã từ chối với lý do cha mẹ già yếu.

Hiện cô vẫn còn độc thân và cư ngụ tại một căn nhà cũ ở Bến Chương Dương TP HCM.

Nguyên văn bài thơ của Du Tử Lê

67, KHÚC THÊM CHO HUYỀN CHÂU

hạnh phúc tôi từ những ngày nước lớn
trời mưa mau tay vuốt mặt khôn cùng
bầy sẻ cũ hom hem chiếu ngói xám
trời xanh xao chân ngỏ cũng không về
cây mộng nởtừng ngón tay lá nõn
nôi tương tư cỏ ấm thịt da người

tôi hiu hắt từ mắt em ngát tạnh
môi thâm khô từ thưở định xin hôn
ngày tháng hạ khi không mà trở rét
em khi không mà trở mặt điêu ngoa
tay trông ngón hương đưa mùi tóc mạ
ngọn me xa theo ký ức rì rào
chiều qua đó chân ai còn ríu rít
lòi ai say cho trời đất lại gần

kỷ niệm tôi từ những ngày vỡ tiếng
nhẩn nha gom từng cọng thiết tha rơi
con dế nhỏ lớn lên đằm tiếng hát
khi đêm về ru giọng đớn đau hơn
cây niên thiếu cũng thui mầm trong sáng
lá oan khiên lả tả mái hiên người


tôi èo uột từ những người cả gió
con dế buồn tự tử giữa đêm sương
bầy sẻ cũ cũng qua đời lặng lẽ
ngọn me xưa già khọm nhớ thương hờ
em ở đó bờ sông còn ấm cát
con sóng tình vỗ mãi một âm quên

(Du Tử Lê – Năm 1967)

Thật ra, bài thơ sáng tác không phải cho Từ Công Phụng phổ nhạc. Thế nhưng, với nét nhạc tài hoa và sự đồng điệu của tâm hồn, Từ Công Phụng đã thành công trong việc đưa ý tưởng của Du Tử Lê trở thành một ca khúc bất hủ. Khi phổ nhạc, ông đã có sửa lời, thêm và bớt để cho phù hợp với giai điệu và được sự góp ý của vài người bạnn ông đã đặt tên cho bài hát là "Trên ngọn tình sầu" thay cho tựa của bài thơ "67, KHÚC THÊM CHO HUYỀN CHÂU"

Lời bài hát TRÊN NGỌN TÌNH SẦU

Hạnh phúc tôi, hạnh phúc tôi
Từ những ngày con nước về
Ngoài trời mưa mau, ngoài trời mưa mau
Tay vuốt mặt không cùng

Bầy sẻ cũ hom hem
Chiều mái xám rêu xanh
Trời êm cao chân nhỏ
Cũng không về trên dòng sông tội lỗi

Tôi nghe hắt hiu từ mắt em ngắt tạnh
Môi thâm khô từ thuở định hôn người
Ngày tháng hạ khi không mà trở rét
Giọt nắng vàng lung linh màu lạnh ngắt
Sao khi không người ngoảnh mặt kiêu sa

Chiều qua đó chân ai còn ríu rít âm thưa
Lời ai ru như mơ cho trời xuống thật gần
Người trông ngóng hương đưa mùi mái tóc đêm mưa
Nhẹ theo lá oan khiên lả tả mái hiên người

Tôi nghe hắt hiu từ mắt em ngắt tạnh
Con dế buồn tự tử giữa đêm sương
Bầy sẻ cũ cũng qua đời lặng lẽ
Em ở đó bờ sông còn ẩm cát
Con sóng tình vỗ mãi một âm quen


Thy Lan 8/4/2012