caphechieunay
28-05-2012, 12:36 PM
Tôi gặp lại chị khi hoàng hôn đang xuống vội. Dáng mảnh mai của chị ngày nào vẫn liêu xiêu như ảo ảnh. Chị nhìn tôi lạ lẫm ...
- Xin lỗi ...Em là ...
- Chị. Em là Hoa nè, lúc trước bán cơm tấm trước nhà chị đó ...
- À, nhớ rồi ... Cơm Tấm ...
Chị gật gù như vừa nhớ ra điều gì, khuôn mặt chị giãn ra, nhẹ nhõm ...
- Dạo này em làm gì? Còn bán cơm không? Con cái thế nào rồi?
- Hỏi gì mà lắm thế chị? Em hết bán cơm rồi, giờ đi làm tạp vụ ở bên quận Y. Lương không bao nhiêu nhưng thoải mái đầu óc á
- Thế à, còn hai đứa nhỏ ra sao?
- Chúng nó vào đại học cả rồi. Rảnh rang nên em túc tắc cho vui. Còn chị, chị vẫn ở chỗ cũ hả?
- À, nhà bán rồi. Giờ chị mướn nhà bên quận tám. Để chị cho địa chỉ, mời em sang chơi ...
Sau khi ghi cho tôi địa chỉ nơi chị ở, chị vội vã quay đi.
Ngày ấy, Chị là người tôi vẫn thường ghen tỵ. Trong lúc tôi vất vả mưu sinh nuôi hai con ăn học, chị đường hoàng là một bà chủ ga ra lớn nhất nhì thành phố. Chồng chị ăn nên làm ra, quan hệ rộng và yêu chiều chị hết mực. Cuộc sống của chị sung túc và thoải mái. Chị không phải làm gì, mọi thứ điều có người giúp việc. Mỗi sáng, vợ chồng cùng chở nhau đi ăn sáng, rồi về ra ga điểm danh thợ đến làm việc và làm thu ngân trong văn phòng. Cuộc sống bình yên, thanh thản kéo dài, đến khi tôi nghỉ bán ở trước hè đường nhà chị.
Một lần, tôi quay về chốn cũ, dự định ghé thăm chị, nhưng cảnh xưa còn đó nhưng người cũ không còn. Nghe hàng xóm kể lại, chồng chị bị ung thư gì đó qua đời, chị bán nhà, bán xưởng chạy chữa cho chồng, nhưng rồi anh cũng ra đi. Hai mẹ con chị lưu lạc nơi đâu không rõ ...
Lần theo địa chỉ chị ghi, tôi tìm đến nhà nơi chị thuê trọ. Một người đàn ông mặt mày bặm trợn tiếp tôi.
- Hỏi ai?
- Dạ, em tìm chị Lan ...
- Không có nhà.
- Chị ấy chừng nào về hả anh?
- Không biết.
Kiểu trả lời nhát gừng của người đàn ông làm tôi thấy bực mình. Tôi thầm hỏi: Ông ta có quan hệ gì với chị nhỉ?
Đang miên man suy nghĩ, thì chợt thấy như có ai đi ngang qua mình, tôi ngước lên:
- Ủa, Chị ...
- À, em. Em đến khi nào?
- Em vừa đến thôi. Nhưng có người đàn ông cái mặt dữ dằn nói chị không có nhà.
- Ừ. chồng saU của chị. Em vào nhà đi ...
Chị bước tới đẩy cửa bước vào. Tôi chưa kịp trả lời chị thì nghe tiếng quát tháo từ trong nhà:
-Đ.M mày, đi đâu giờ mới về?
Tôi há hốc. Trời. Chồng ư?
-Tao nói cho mày biết, lần sau mà về trễ, mày sẽ biết tay ông.
Tôi bâng khuâng. Không biết mình nên vào nhà hay không nữa. May quá, chị trở ra ...
- Em à, mình đi ra ngoài này đi .
Chị bươn bả bước đi. Tôi quay xe theo chị.
Hai chúng tôi ghé vào một quán cà phê cách nhà nơi chị ở một quãng đường. Sau khi ổn định chỗ ngồi và kêu nước uống, chị ngồi thừ ra, hai hàng nước mắt tuôn dài ...
Chị kể.
- Sau khi chôn cất chồng, chị vừa trắng tay, vừa nợ nần vây bủa. Trước đây, mọi việc đều có anh lo hết trong ngoài nên chị trở nên yếu đuối. Giờ anh ra đi, con còn nhỏ. Bản thân không có việc làm, chị chơi vơi lắm. Nên, khi có người đàn ông ân cần lo lắng cho chị, chị tấp ngay vào mà không kịp suy nghĩ trước sau. Đứa con trai đang tuổi ăn, tuổi học, trở nên mê chơi rồi bỏ nhà đi bụi. Chị chạy tìm con mà tan nát cõi lòng. Giờ thì phải gửi cháu vào nội trú để chị rảnh tay đi làm kiếm tiền. Còn người mà em nhìn thấy lúc nãy đó, khi tỉnh táo thì cũng đàng hoàng và tốt với chị, nhưng uống rượu vào là như hung thần ác quỷ. Chị sợ lắm em à, nhưng đàn bà thân cô thế cô, chị lại cần anh ấy ở bên ...
Đang nói, chị xuống giọng và ngập ngừng, tay mân mê tà áo, mắt như không dám nhìn thẳng vào tôi. Lặng nghe chị nói mà tôi chợt chạnh lòng. Cùng là đàn bà, cứ nghĩ cuộc sống chị sẽ hoài là thiên đường, nhưng không ... số phận vẫn luôn trêu ngươi con người ...
Giờ thì chị làm công cho một quán bán phở, lớn tuổi rồi, tay nghề không có, để tự nuôi mình nuôi con, chị lại phải bươn chải với hai bàn tay trắng. Người đàn ông gá nghĩa đã có vợ con, nhưng vẫn bám riết lấy chị, không chịu buông tha. Đôi lần chị nói lời dứt khoát, nhưng anh ta lại ỉ ôi năn nỉ, và rồi chị lại xiêu lòng ...
Chị bảo: trong căn nhà lạnh lẽo này, dù sao, có anh ta trả tiền nhà chị nhẹ được một phần, và cũng vơi bớt sự trống vắng. Nhưng tận sâu trong lòng, chị vẫn muốn thoát ra ...
(còn nữa)
- Xin lỗi ...Em là ...
- Chị. Em là Hoa nè, lúc trước bán cơm tấm trước nhà chị đó ...
- À, nhớ rồi ... Cơm Tấm ...
Chị gật gù như vừa nhớ ra điều gì, khuôn mặt chị giãn ra, nhẹ nhõm ...
- Dạo này em làm gì? Còn bán cơm không? Con cái thế nào rồi?
- Hỏi gì mà lắm thế chị? Em hết bán cơm rồi, giờ đi làm tạp vụ ở bên quận Y. Lương không bao nhiêu nhưng thoải mái đầu óc á
- Thế à, còn hai đứa nhỏ ra sao?
- Chúng nó vào đại học cả rồi. Rảnh rang nên em túc tắc cho vui. Còn chị, chị vẫn ở chỗ cũ hả?
- À, nhà bán rồi. Giờ chị mướn nhà bên quận tám. Để chị cho địa chỉ, mời em sang chơi ...
Sau khi ghi cho tôi địa chỉ nơi chị ở, chị vội vã quay đi.
Ngày ấy, Chị là người tôi vẫn thường ghen tỵ. Trong lúc tôi vất vả mưu sinh nuôi hai con ăn học, chị đường hoàng là một bà chủ ga ra lớn nhất nhì thành phố. Chồng chị ăn nên làm ra, quan hệ rộng và yêu chiều chị hết mực. Cuộc sống của chị sung túc và thoải mái. Chị không phải làm gì, mọi thứ điều có người giúp việc. Mỗi sáng, vợ chồng cùng chở nhau đi ăn sáng, rồi về ra ga điểm danh thợ đến làm việc và làm thu ngân trong văn phòng. Cuộc sống bình yên, thanh thản kéo dài, đến khi tôi nghỉ bán ở trước hè đường nhà chị.
Một lần, tôi quay về chốn cũ, dự định ghé thăm chị, nhưng cảnh xưa còn đó nhưng người cũ không còn. Nghe hàng xóm kể lại, chồng chị bị ung thư gì đó qua đời, chị bán nhà, bán xưởng chạy chữa cho chồng, nhưng rồi anh cũng ra đi. Hai mẹ con chị lưu lạc nơi đâu không rõ ...
Lần theo địa chỉ chị ghi, tôi tìm đến nhà nơi chị thuê trọ. Một người đàn ông mặt mày bặm trợn tiếp tôi.
- Hỏi ai?
- Dạ, em tìm chị Lan ...
- Không có nhà.
- Chị ấy chừng nào về hả anh?
- Không biết.
Kiểu trả lời nhát gừng của người đàn ông làm tôi thấy bực mình. Tôi thầm hỏi: Ông ta có quan hệ gì với chị nhỉ?
Đang miên man suy nghĩ, thì chợt thấy như có ai đi ngang qua mình, tôi ngước lên:
- Ủa, Chị ...
- À, em. Em đến khi nào?
- Em vừa đến thôi. Nhưng có người đàn ông cái mặt dữ dằn nói chị không có nhà.
- Ừ. chồng saU của chị. Em vào nhà đi ...
Chị bước tới đẩy cửa bước vào. Tôi chưa kịp trả lời chị thì nghe tiếng quát tháo từ trong nhà:
-Đ.M mày, đi đâu giờ mới về?
Tôi há hốc. Trời. Chồng ư?
-Tao nói cho mày biết, lần sau mà về trễ, mày sẽ biết tay ông.
Tôi bâng khuâng. Không biết mình nên vào nhà hay không nữa. May quá, chị trở ra ...
- Em à, mình đi ra ngoài này đi .
Chị bươn bả bước đi. Tôi quay xe theo chị.
Hai chúng tôi ghé vào một quán cà phê cách nhà nơi chị ở một quãng đường. Sau khi ổn định chỗ ngồi và kêu nước uống, chị ngồi thừ ra, hai hàng nước mắt tuôn dài ...
Chị kể.
- Sau khi chôn cất chồng, chị vừa trắng tay, vừa nợ nần vây bủa. Trước đây, mọi việc đều có anh lo hết trong ngoài nên chị trở nên yếu đuối. Giờ anh ra đi, con còn nhỏ. Bản thân không có việc làm, chị chơi vơi lắm. Nên, khi có người đàn ông ân cần lo lắng cho chị, chị tấp ngay vào mà không kịp suy nghĩ trước sau. Đứa con trai đang tuổi ăn, tuổi học, trở nên mê chơi rồi bỏ nhà đi bụi. Chị chạy tìm con mà tan nát cõi lòng. Giờ thì phải gửi cháu vào nội trú để chị rảnh tay đi làm kiếm tiền. Còn người mà em nhìn thấy lúc nãy đó, khi tỉnh táo thì cũng đàng hoàng và tốt với chị, nhưng uống rượu vào là như hung thần ác quỷ. Chị sợ lắm em à, nhưng đàn bà thân cô thế cô, chị lại cần anh ấy ở bên ...
Đang nói, chị xuống giọng và ngập ngừng, tay mân mê tà áo, mắt như không dám nhìn thẳng vào tôi. Lặng nghe chị nói mà tôi chợt chạnh lòng. Cùng là đàn bà, cứ nghĩ cuộc sống chị sẽ hoài là thiên đường, nhưng không ... số phận vẫn luôn trêu ngươi con người ...
Giờ thì chị làm công cho một quán bán phở, lớn tuổi rồi, tay nghề không có, để tự nuôi mình nuôi con, chị lại phải bươn chải với hai bàn tay trắng. Người đàn ông gá nghĩa đã có vợ con, nhưng vẫn bám riết lấy chị, không chịu buông tha. Đôi lần chị nói lời dứt khoát, nhưng anh ta lại ỉ ôi năn nỉ, và rồi chị lại xiêu lòng ...
Chị bảo: trong căn nhà lạnh lẽo này, dù sao, có anh ta trả tiền nhà chị nhẹ được một phần, và cũng vơi bớt sự trống vắng. Nhưng tận sâu trong lòng, chị vẫn muốn thoát ra ...
(còn nữa)