PDA

Xem phiên bản đầy đủ : Vợ là vàng. / Ôn Á Quân. - Trung Quốc



Sao Hôm
26-07-2011, 07:18 AM
Vợ là vàng

Tác giả: Ôn ÁQuân (Trung Quốc)
Người dịch: Hà Phạm Phú


Nếu như người đàn bà ấy không đến thì mọi chuyện đã tốt.
Người đàn bà ấy là vợ mới cưới của Thiên Lương. Cô ta đến vào buổi chiều thu muộn. Sự xuất hiện của người đàn bà làm cho không khí tẻ lặng của nơi đây loạn cả lên. Cô ta hồi hộp chờ đợi chồng, khi gặp chẳng biết nói gì, chỉ cười.
Thiên Lương gặp vợ, không chút tỏ ra vui mừng, còn bực bội hỏi:
- Cô đến đây làm gì?
Cô vợ mỉm cười hỏi lại:
- Sao em không lên thăm anh được?
Cô nhớ Thiên Lương, vừa cưới được ít hôm đã chia tay, xa nhau hơn nửa năm, không nhớ mới là kì.
Thiên Lương sầm mặt nói:
- Sao không báo trước?
Cô vợ xịu mặt, nụ cười vụt tắt, nói hờn:
- Người ta muốn làm cho mình vui, sao mình không hiểu?
Thiên Lương không đáp, câm như hến. Ngược lại mấy người bạn cùng đào vàng với Thiên Lương là Đại Bảo, Hữu Tài, Toả Toả mắt sáng lên, vội vàng đỡ túi đồ của vợ anh ta, săng sái pha nước, kéo ghế mời ngồi. Thiên Lương mặt nặng như chì, vắt chiếc khăn ướt đưa cho vợ, cô nàng giận dỗi không cầm. Đại Bảo nháy mắt ra hiệu cho Hữu Tài và Toả Toả, chuồn ra ngoài để lại căn phòng nhỏ cho đôi vợ chồng trẻ.
Cô vợ vẫn không cầm khăn, Thiên Lương liền lau mặt cho cô, khiến cô thấy mềm lòng không còn cưỡng lại nữa. Cưỡng lại nữa thì quá đáng. Cô vợ cho như thế là chồng muốn làm lành với cô. Cô tự bảo mình rằng, những lời nói lúc nãy không phải thực lòng Thiên Lương, anh ta không nhớ cô thì mới kì. Trước mặt mấy gã đàn ông kia, nếu anh không nói thế e không có chí khí đàn ông. Đàn ông phải ra dáng đàn ông, nhi nữ tình trường có người ta cười vào mũi. Người đàn bà hiểu rõ chồng mình, trước mặt người khác thì làm ra vẻ cứng rắn, khi không có ai thì hết sức chiều chuộng, nồng nàn. Anh ta yêu nàng mới tự tay lau mặt cho nàng. Nỗi hờn giận trong lòng người đàn bà bị chiếc khăn ướt lau sạch, nhưng cô vẫn ngậm miệng không nói, cô chờ nghe anh chồng nói với mình. Hai người cưới nhau hồi tháng chạp năm ngoái, gần gũi nhau chưa được bao lâu thì anh chồng bỏ vợ ở nhà một mình, theo bạn lên núi A Nhĩ Kim đào vàng, từ đó đến nay chưa về qua nhà một lần, nói không nhớ vợ là nói dối, chắc chắn mỗi lần nằm mơ là anh ta lại nhớ đến cô.
Thiên Lương vẫn bức bối trong lòng, vừa lau mặt cho vợ vừa nói:
- Đáng ra cô không nên đến đây vào lúc này.
Cô vợ chợt thấy lo, nhìn Thiên Lương. Cô vẫn chưa hề thấy Thiên Lương vui, xem ra không phải chồng cô giả bộ. Bất ngờ những giọt nước mắt ứa trào, ướt đầm mặt. Giọng cô run run:
- Anh nói vậy là có ý gì? Người ta nhớ đến thăm mà không được à? Hay là anh chán em rồi?
- Không phải thế, không phải thế?
- Không phải thế thì là cái gì?
- Để anh nói cho mà nghe- Môi Thiên Lương nở ra một nụ cười, nhìn là biết rặn ra- Anh muốn nói, lúc này bận lắm, sợ không chăm xóc được em, ở đây toàn đàn ông, một mình em là đàn bà, sợ em buồn...
- Ai cần anh chăm xóc, người ta có đủ tay chân- Người đàn bà thấy lòng ấm áp khi nghe những lời Thiên Lương, nhưng vẫn cứng giọng- Nếu anh chán tôi thì tôi về.
Người đàn bà nói xong bèn đứng dậy, sẵn sàng bỏ đi thật.
Thiên Lương ôm lấy eo cô vợ, ghé tai nói nhỏ:
- ý anh không phải như vậy, em có biết không, anh nhớ em chết đi được.
Những động tác và lời nói của Thiên Lương làm cho cô vợ thấy nóng bừng cả người. Cô nhắm mắt chờ đợi những cử chỉ âu yếm của chồng. Cô biết mỗi lần người cô nóng bừng lên thì chỉ có chồng cô mới giúp cô dịu lại được. Người đàn ông giống như một bác sĩ có thể chữa khỏi thứ bệnh đó cho ngưới đàn bà. Quả nhiên Thiên Lương dường như hiểu được điều đó, bèn ôm cô vợ thật chặt, chỉ hận không thể hoà ngay được vào cô...
Đột nhiên Thiên Lương lỏng tay, khẽ thở dài.
Cô vợ ngoái đầu lại nhìn, nước mắt ròng ròng, trân trân nhìn người đàn ông của mình, không hiểu sao anh ta lại thở dài. Người đàn ông của cô không nói, cô cũng không hỏi. Hỏi nhiều là không tốt.

Bữa tối do vợ Thiên Lương làm, không cần đám đàn ông giúp đỡ. Cô muốn cho những kẻ xa nhà gần một năm nay được ăn một bữa cơm đàng hoàng. Cô tự tay nhào bột mì làm các món ngon, không ngại mệt nhọc. Đám đàn ông bỏ nhà đến nơi hoang sơn này, bữa đực bữa cái, chịu cực chịu khổ chẳng là vì vợ con thì vì ai. Cô thương chồng mình, cũng xót thay những người đàn bà khác, đã đến đây nấu cho họ một bữa cơm nóng để họ thấy đàn bà là không thể thiếu được, vì vậy cô tình nguyện làm.
Đám đàn ông ngắm nghía người đàn bà nhào bột mì. Rồi Đại Bảo kêu Thiên Lương đi nhóm lửa, bảo Hữu Tài và Toả Toả đi thu dọn căn nhà kho làm phòng nghỉ cho hai người. Đám đàn ông đặc biệt chăm chút chỗ nghỉ cho người đàn bà, vừa làm vừa tán bậy bạ. Đặc biệt Đại Bảo cười nói oang oang, đứng chỉ trỏ không hề động tay.
Người đàn bà ở trong nhà đỏ bừng mặt khi nghe đám đàn ông tán bậy bạ bên ngoài, nhưng vẫn thích nghe.
Cơm đã làm xong, đám đàn ông xì sụp ăn, người đàn bà nghe mà sướng bụng.
Đám đàn ông ăn no bụng rồi, đột nhiên không biết làm gì. Mọi khi ăn xong thì lăn ra nằm, bàn chuyện công việc hoặc tán chuyện đàn bà. Nhưng hôm nay thì khác, vợ Thiên Lương đến, đám đàn ông buộc phải ém nhẹm những sự thô tục lại...

Người đàn bà theo chồng bước ra khỏi nhà, bên trong nổ ra một trận cười không mấy trong trẻo. Thiên Lương lảo đảo như uống rượu say, cùng người đàn bà của mình đi về phía phòng riêng. Người đàn bà bật lửa châm đèn, quay ra định khép cửa. Thiên Lương giữ cô ta lại, nói nhỏ:
- Đừng đóng vội.
Cô vợ nhìn chồng, ngồi bệt xuống thảm cỏ, chỉ muốn nằm. Thiên Lương từ khi bước vào phòng vẫn đứng. Một lúc sau nói:
- Em đứng dậy, ra ngoài dạo một lúc.
Cô vợ do dự một chút rồi cũng đứng dậy, theo chồng bước ra khỏi căn nhà nhỏ. Bước ra khỏi nhà, đột nhiên cô vợ nói:
- Chưa tắt đèn, để em vào tắt.
Người chồng nói:
- Không cần, cứ để cho sáng.
Người vợ vòng ôm lấy tay, Thiên Lương rùng mình như bị ong đốt, gạt ra:
- Đừng, bọn họ ở sau nhìn thấy.
Cô vợ ngoái nhìn lại, thấy ba người vẫn đứng ở cửa dõi theo, lấy làm kinh hãi.
Trăng lên. Hai người đi một thôi dài. Cô vợ ngoái nhìn lại thấy căn nhà chìm vào bóng đêm, bèn ôm lấy cánh tay chồng.
- Mình nhìn kìa, chú quậy ngồi gốc cây đa đấy.
Thiên Lương ngước nhìn trăng, hỏi:
- Hôm nay ngày mười lăm à?
- Mười sáu, hôm qua mười lăm.
- Sao trăng tròn thế nhỉ, sáng đến phát tởm.
Cô vợ giữ Thiên Lương lại:
- Nếu mình không thích thì ta về đi.
- Đi tiếp đi.
- Em hơi lạnh.
Thiên Lương ôm lấy vợ. Trăng sáng chiếu rọi phong cảnh núi A Nhĩ Kim thật là đẹp, như thể dát lên một lớp vàng. Cô vợ cảm thấy rung động, nói:
- Nếu như vàng núi A Nhĩ Kim cũng nhiều như cỏ ở đây thì các anh đỡ vất vả nhỉ?
Thiên Lương vẫn ôm chặt vợ trong lòng, nói:
- Đáng ra em không nên lên đây.
Người vợ trằn ra khỏi lòng chồng:
- Thế là thế nào? Từ lúc em đến đây anh nhắc đi nhắc lại mãi câu này. Em nhớ anh. Thiên Lương, anh nói thật đi, nếu anh chán em thì em sẽ đi ngay đêm nay. Em không sợ, có trăng, em sẽ xuống núi.
Thiên Lương khẽ thở dài, giơ tay kéo vợ vào lòng, nhưng cô vợ vùng ra.
Người chồng sững người một lúc, quay người, nhìn vầng trăng sáng trong, nói:
- Một tháng nữa trời sẽ lạnh, nước đóng băng, bọn anh sẽ chia vàng sa khoáng rồi về nhà, về nhà...
Giọng Thiên Lương mỗi lúc một nhỏ, người vợ cảm thấy khác lạ, ngó nhìn thấy mặt chồng đầy nước mắt. Cô ngã vào ngực chồng, hít thở mùi mồ hôi của chồng, nói:
- Em hiểu lòng mình, nếu không nhớ thì việc gì em phải vượt đường xa đến đây, đúng không?
Im lặng một lúc lâu, Thiên Lương mới nói:
- Nhưng không phải hoàn toàn như vậy.
- Thế anh ngại tốn tiền à? Em biết anh kiếm được đồng tiền vất vả thế nào, em không tiêu phí đâu.
- Tiền thì rất quí rồi, không có tiền thì treo niêu. Vì tiền anh mới phải lặn lội đến đây.
- Em đi không lấy tiền của bố mẹ... cũng không...
- Em không hiểu rồi, không phải là chuyện tiền. Anh muốn nói...
- Chuyện gì anh nói toạc ra xem nào?
Cô vợ cảm thấy nghi ngờ, không hiểu sao chồng không muốn cô đến thăm, chẳng rõ vì chuyện gì.
- Mà em... vừa mới lấy anh.
- Anh nói lăng nhăng gì thế, vợ mới càng muốn gặp chồng, anh không muốn đàn bà à?- Cô vợ sốt ruột giục- Đi xa quá rồi, em mỏi chân rồi, mà cái đệm họ lót cứng quá...
Hình như Thiên Lương không để lọt tai lời vợ, lẩm bẩm:
- Vợ bọn họ là cái thá gì, đều là mấy mụ già... còn em là cô dâu mới...
- Không hề gì, đệm cứng cũng chả sao, bất quá năm bẩy hôm, có cả đời đâu mà lo. Chỉ cần ngủ với anh, nằm chỗ nào cũng được.
- Vợ Đại Bảo ấy à, đẻ ba lần không được con trai, già khươm làm sao so với cô được. Cô trẻ, lại là cô dâu mới, đám ấy làm sao bì được. Vợ Hữu Tài thì khô như que củi, mồm rộng răng hô, nom mà phát kinh- Thiên Lương vuốt ve tóc, mặt vợ- Mình nhìn mình mà xem, tóc đen mượt, da trắng ngần...
Cô vợ càng nghe càng không hiểu chồng nói gì. Cô sờ trán chồng, nói:
-Anh mệt rồi, mình quay về nghỉ đi, em buồn ngủ lắm rồi.
Nói rồi người vợ liền cảm thấy ngượng, mặt nóng rực.
-Em là vợ anh, dù có già cũng không...
-Thiên Lương...

- Ngủ à? Vội gì, bây giờ anh chưa muốn ngủ, mình đi dạo nữa nhé? Em xem trăng đẹp biết bao, anh đưa em đi xem chỗ bọn anh đào vàng, cũng không xa đâu.

Cô vợ không sao hiểu rõ ý chồng, sao anh ta không nóng ruột nhỉ, xa nhau hơn nửa năm rồi, còn đợi cái gì. Nhưng cô vợ không thể từ chối, đành theo chồng đi đến bên một hồ nước, xung quanh đầy những hố cát, đụn cát, những dụng cụ làm nghề quang vứt bừa bãi. Cô vợ chưa bao giờ nhìn thấy người ta đãi vàng, nên những thứ công cụ linh tinh này chẳng rõ làm sao người ta đãi được vàng.
-Để anh làm em xem, rất đơn giản.
Thiên Lương lấy sức xúc một ít bùn cát trong hồ nước rồi đãi, một lúc sau vốc nắm cát sạch đưa cho vợ xem.
-Em nhìn này, những vẩy sáng lóng lánh là vàng đấy.
Cô vợ đón lấy nắm cát nhìn kĩ, chỉ thấy những hạt cát nhỏ, tuyệt không thấy vẩy vàng ở đâu.
- Em không nhìn thấy gì cả.
- Đây này, dưới ánh trăng nhìn không rõ, nếu là ban ngày, dưới ánh mặt trời em sẽ thấy.

Cô vợ tiếp tục nhìn, vẫn không thấy gì, bèn nói:
- Thôi để mai xem, vả lại còn mấy ngày nữa, vội gì. Có thời gian em còn ra xem các anh đào vàng chứ.
Thiên Lương đã định bước, đột ngột dừng lại:
- Cô nói gì? Cô định ở đây mấy ngày kia à?
Cô vợ ngạc nhiên:
- Đi hai ngày xe, một ngày leo núi, chỉ để ngủ một đêm thôi sao?
Thiên Lương dằn giọng nói:
- Không được, ngày mai cô phải về.
- Tại sao?
Cô vợ thấy tủi thân, gần một năm không gần gụi, vậy mà. Cô không hiểu rõ ý chồng mình thế nào, bèn nói dỗi:
- Em không về, em sẽ ở lại đây.
- Câm mồm!
Thiên Lương đột nhiên nổi nóng. Người vợ biết chồng giận thật sự. Cưới nhau chưa lâu, ở với nhau chưa nhiều, nhưng chưa bao giờ cô thấy chồng như vậy. Cô cảm thấy hụt hẫng.
Thiên Lương mắng vợ:
- Không khiến cô ở lại, cô lại muốn ở lại, xem ra cô và đám ấy cùng một ruộc, sao trước đây tôi không hiểu cô, cô là đồ rẻ rách, thật không biết xấu hổ, lại còn muốn thằng đàn ông khác...
Thoạt đầu cô vợ không kịp phản ứng gì, những lời mắng của chồng giáng xuống như búa bổ khiến đầu óc cô mụ đi. Nhưng khi nước mắt tràn ra, trí tuệ cô hồi phục, bản năng cô muốn cự lại chồng cho ra nhẽ. Lời lẽ của anh chồng thật quá đáng, ai mà chịu đựng nổi. Nhưng cô vợ có cảm giác có gì đó không bình thường, có lẽ công việc đào vàng khiến anh ta căng thẳng quá, vì thế cô đến thăm làm anh ta không chịu đựng nổi. Nghĩ lại, ngay khi cô mới đến, tâm trạng anh ta đã không vui, nhưng cuối cùng thì là chuyện gì?
So với anh chồng, cô vợ có vẻ tỉnh táo hơn, nén lòng dịu giọng nói:
- Em lấy anh, em là vợ anh, trong lòng chỉ có anh, làm sao em có thể làm những việc bại hoại gia phong được. Thiên Lương, anh quá mệt phải không? Đừng nói linh tinh nữa, về đi, em sẽ làm cho anh vui.
Thiên Lương cũng nhận ra mình quá đáng, bèn đưa tay vỗ trán nói:
- Tôi làm sao thế này, điên rồi chăng? Ngủ mê chăng? Chà, dạo này quá mệt mỏi.
Cô vợ tin rằng mình đã đoán đúng, may lúc nãy không quá nóng, chồng ra ngoài làm ăn vất vả, áp lực lớn. Cô là vợ anh ấy, cần phải hiểu anh ấy. Cô nắm lấy tay chồng, bảo chàng quay về.
Nhưng Thiên Lương vẫn không muốn quay về. Anh kéo vợ đi xem chỗ đào vàng. Không có cách nào khác, cô vợ đành phải đi theo. Dưới ánh trăng cô nhìn thấy những hố đào chẳng theo qui tắc nào hết, há hốc đen ngòm. Cô vợ không thể nào tin được, thứ vàng sáng lấp lánh lại được đào từ những chiếc hố thế này. Những cảm giác thần bí về vàng đột ngột biến mất trong cô.

Khó khăn lắm mới kéo được Thiên Lương quay trở lại. Tắt đèn, cô vợ buồn ngủ không mở nổi mắt, nhưng vẫn cởi quần áo, mở rộng thân thể cho người đàn ông của mình ra cày ải.
Ánh trăng luồn vào từ cửa sổ trải trên nền đất, khêu gợi như da thịt người vợ. Thiên Lương bị kích động, bèn cởi phăng quần áo, đè chặt lên nàng.
Trăng bên ngoài sáng như nước, những chỗ trăng chẩy đến giống như đầm nước, có người nhón bước đi qua phát ra những tiếng ẩm ướt.
Thiên Lương nghe tiếng chân người rất nhẹ bên ngoài, một cảm giác ngạt thở ào đến, bất ngờ mềm nhũn trên bụng vợ. Sau đó mặc cho người vợ cố gắng hết sức cũng không hùng dũng trở lại được.
Người đàn bà mệt mỏi, thiếp đi. Nhưng người đàn ông không hề chợp mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà tối thui. Tâm trạng anh ta rối như tơ vò.
Đêm yên ắng lạ. Người chồng lắng nghe hơi thở của vợ, biết cô không ngủ ngon giấc. Có việc gì làm cho cô không yên nhỉ.

Cô vợ giật mình bị chồng khẽ đánh thức. Trong phòng vẫn còn ánh trăng. Cô vợ nghĩ anh chồng lại muốn chuyện ấy, bèn ôm chặt lấy anh ta. Thiên Lương đẩy cô ra, giục nhanh mặc quần áo. Cô vợ không biết đã xẩy ra chuyện gì, chưa kịp hỏi thì Thiên Lương đã ném cho cô toàn bộ xống áo.
Chờ vợ mặc quần áo xong, Thiên Lương mới nói, anh sẽ cùng cô về quê. Cô kéo tay anh ta hỏi:
- Sao không chờ đến mai chào bọn họ một câu rồi đi?
Thiên Lương gạt đi:
- Không nói nữa, không nói nữa, đi nhanh lên.
Cô vợ không chịu, bây giờ cô mới tin chắc, trong bụng chồng có chuyện gì, nếu không sao từ lúc cô đến anh ấy lại có biểu hiện khác thường, bây giờ còn đòi đi ngay, không thèm giải thích. Cưới xong ở với nhau được hơn một tháng, hơn nửa năm không gặp vợ, tại sao anh ta không ham muốn? Lòng sinh hồ nghi, cô vợ nhất định không chịu đi. Thiên Lương bắt đầu cuống, nhưng không dám làm to sợ gây tiếng động. Cuống, Thiên Lương ôm đầu gục xuống, nước mắt chẩy ròng.
- Cuối cùng có chuyện gì, Thiên Lương anh phải nói rõ, nói rõ tôi mới đi.
Thiên Lương ngẩng bộ mặt đẫm nước mắt, nói trời sáng rồi chúng ta muốn đi cũng không đi nổi. Toả Toả còn dễ nói, Đại Bảo và Hữu Tài dứt khoát sẽ không để chúng ta đi. Nếu đi thì cũng phải để vợ ở lại cho bọn chúng ngủ, mới đi được. Lần trước vợ Đại Bảo đến, đêm hôm sau tất cả cùng ngủ với cô ta mà, hẹn nhau rồi, vợ ai đến cũng phải chia nhau mỗi người ngủ một lần, đừng hòng ăn quỵt người ta.
Cô vợ bây giờ mới ngã ngửa, lòng đau như cắt:
- Anh cũng ngủ với cô ấy à?
Thiên Lương gật đầu thừa nhận.
- Thảo nào anh không muốn tôi!
Nước mắt người đàn bà lại chẩy, người đàn ông của mình đi ngủ với người đàn bà khác, làm sao chịu nổi. Nhưng thật lạ, người đàn bà không thể nổi giận được, cô biết rằng ở đây, trong điều kiện thế này người đàn bà có ý nghĩa thế nào đối với người đàn ông cả năm xa nhà.
- Không, anh muốn em, cả ngày cả đêm.
Thiên Lương ôm lấy vợ. Người đàn bà gật đầu, thu xếp đồ đạc.
Lúc này trăng đã mờ dần, chân trời mầu xanh nhạt đã lấp ló.
Khi trời sáng rõ, Thiên Lương và vợ đã đã đi được khá xa.
Đột ngột người vợ hỏi chồng:
- Anh thật muốn bỏ phần vàng sa khoáng của mình à?
Thiên Lương không đáp, nắm chặt tay vợ bước nhanh.
Cô vợ nói:
- Tiếc thật đấy, đào gần một năm, mất bao nhiêu là công sức...
Thiên Lương nói với vợ rằng, anh cảm thấy vợ còn quí hơn vàng nhiều. Vợ chính là vàng của anh ta. Anh ta đã sai lầm một lần rồi, không thể sai lầm tiếp, không thể vàng của lòng mình mất đi ánh sáng lấp lánh.

Hà Phạm Phú dịch
từ Tiểu thuyết nguyệt báo 6- 2006