Nguyên văn bởi NGUYỄN VĂN THÁI HAI ĐẦU NỖI NHỚ Mặt trời lên là lúc mặt trời lặn Trên một con tàu tách biệt hai nơi Khép kín một vòng ta nhớ về nhau Dẫu có cách xa, gió dông, mưa nắng Mây vô hình vượt trùng khơi sắc trắng Đan cầu thơ muôn vẻ tựa Ô Kiều Gió tha thiết gửi gắm những thương yêu Của trái tim qua giao thoa tần sóng Mặc định duyên trời chưa lần ...
Nguyên văn bởi NGUYỄN VĂN THÁI EM RŨ BỎ NỢ ĐỜI* Thuở xuân thì lung linh ngời giọt nắng Quyện vườn xuân mơn mởn biếc non tơ Hương hoa ngát vời ong say vũ hội Gió ban mai phơi phới gợi ngàn mơ … Pháo nổ dòn…còn dư âm lễ cưới Mái tóc thề chưa kịp vấn lưng ong Mộng Châu Trần vỡ tan ngày bão tố Sấm chớp xé rung thảng thốt trong lòng Khoảng trời riêng oi nồng ...