Nguyên văn bởi NGUYỄN VĂN THÁI M Ẹ T Ô I Mặt trời gác đỏ đỉnh non Bâng khuâng nhớ Mẹ, lòng son tâm tình… Mẹ lo duyên nợ, mưu sinh Chăm vun cái nghĩa, dưỡng tình mai sau Dẫu là dòng cạn hay sâu Tháng năm lặn lội... thân nhàu, long đong! Dệt ngày mỏi cánh đục trong Trắng phau mưa nắng, chắt lòng nuôi con Trăng khuya thao thức mỏi mòn Xạc xào khóm trúc... ...
Nguyên văn bởi NGUYỄN VĂN THÁI NGÓNG HEO MAY Lặng thầm nghe lá vẫy Xao xuyến làn heo may Sương giăng mành, dốc ảo Thánh thót ru vào say… Bụt cười cho ước vọng Cùng sánh gót luân hồi Miếng trầu thơm đỏ miệng Pháo rợp hồng ban mai Trăng về vui mộng ước Mây quyện gió bồng bềnh Đất trời tan… lịm mật! Sôi dậy sóng dòng Ngân… ...
Nguyên văn bởi NGUYỄN VĂN THÁI TÌNH TAO NHÂN MẶC KHÁCH Nhân duyên sắp đặt ở trời Bên thơ quên nỗi quạnh đời cô đơn Nụ cười sót lại hoàng hôn Lội qua vũng cạn sợi buồn tuột rơi Giữa dòng sóng dậy bời bời Gió chiều thơ thẩn gọi vời mây sa Hoàng hôn khóc mướn ta bà Câu thơ thủ thỉ độ ta khuây tình Duyên tao ngộ bén ngày xuân Câu thơ ...
Nguyên văn bởi NGUYỄN VĂN THÁI VỀ HỒN QUÊ THI QUÁN Lỡ làng... hẹn đến rằm sau Cùng xuân hòa quyện sắc màu lên hương Rấm lòng ngấu nỗi vấn vương Hồn quê Thi quán yêu thương hẹn về Đào mai điệu dáng trời quê Xuân thêm tươi thắm quán mê ngát, nồng... Hỡi ai lạc chốn tang bồng Hồn quê Thi quán đợi trông người về! Hồn quê - hương ...
Nguyên văn bởi NGUYỄN VĂN THÁI G Ặ P C Á I B A Đ À O (Có những phận đời như thế) Lúng liếng là lúng liếng chơi Hỏi thì cứ hỏi ướm lời làm chi Em đi kiếm cái xuân thì Tập chơi trống bỏi, mấy khi sổng chồng! Anh như viên sỏi, bọt ròng Dưng em nhặt được... nịt lòng ngậm cay Bây giờ sòng phẳng trả vay Chữ yêu nghẹn họng... loay hoay khúc ...