Nguyên văn bởi Lương Tú HIẾU NGHĨA! Tình Cha nghĩa Mẹ Thái Sơn tày Dưỡng dục sinh thành đủ đắng cay Khổ nhọc quanh năm bền sức gánh Gian truân suốt tháng dẻo bừa cày Muôn đời hiếu đạo không hề chuyển Vạn kiếp ghi lời chẳng thể lay Hướng Phật cầu kinh rèn hạnh đức Vu lan đáp tạ tỏ lòng này. Lương Tú
Nguyên văn bởi Lương Tú CÔ LIÊU! Trống trải công viên vợi nắng chiều Người ngồi ẩn bóng buốt cô liêu Say hồn ghế đá thêm mờ nhạt Tỉnh giấc đèn đêm bớt tỏ nhiều Tiết Hạ oi nồng vui được mấy Dòng đời giá lạnh ngán bao nhiêu Trăng quầng ảo ảnh màn sương đục Lá rũ lơ phơ tựa xác diều…! Lương Tú
Nguyên văn bởi Lương Tú ĐẪM ƯỚT Mưa rơi tận lòng ai Cho mình em đẫm ướt Tình ơi! Sao bay vuột Hòa lẫn vào bụi mưa… Co mình trú áo thưa Mưa xối đời tầm tã Đẫm mối tình nghiệt ngã Em lãnh trọn cơn mưa! Lương Tú
Nguyên văn bởi Lương Tú NẮNG HẠN. Nắng hạn lâu ngày quá thảm thê Chờ mưa khắc khoải họa trăm bề Sông nhà quạnh quẽ khô bờ bến Xóm xã tiêu điều trọc cỏ đê Mãi đợi mùa thay nguồn nước đổ Hoài mong tiết chuyển gió nam về Dân tình gắng gượng lòng trăn trở Lá cội bơ phờ xót cảnh ghê. Lương Tú
Nguyên văn bởi Lương Tú HỌA THIÊN NHIÊN! (NĐT) Thầm than số mệnh mãi vương nghèo Gió bão tung hoành cảnh nợ leo Dậu đổ phơi cành trâu xới giẫm Rào nghiêng lụi lá cỏ vươn trèo Bơ phờ trước ngõ bùn ngưng đọng Lạnh lẽo sau vườn nước chảy theo Thảm họa gây phiền gieo túng quẫn Đời thêm khổ nhọc sướng trôi vèo. Lương Tú