Nguyên văn bởi Trần Như Chuyên Bèo Đâu cần những thứ cao xa Mắt tình chạm tím là ta bằng lòng Xanh hoà muôn nẻo rêu, rong... Khiêm nhường, bình dị... giữa lòng nhân gian Kiêu sa... cắm lọ... nhanh tàn ! Cứ hoang sơ gợn ngút ngàn tim say Nắng ken rát... nở căng, dày... Xua nghèo, giảm khó... đâu thay dáng hình * Dựa hồn, nảy cốt nên xinh Không tranh cạnh, chỉ ...
Nguyên văn bởi Trần Như Chuyên Rêu Góc hồn lỏi mấy vạt xanh Có chăng hoang dã mới thành riêng tư Sợi tơ khảm ánh nhân từ Khoác hào quang cũng còn dư nỗi niềm Bên này quên lãng dầy thêm Phía vô tình đó giấc mềm nhói đau Thấp, cao... chồng xếp một màu Có gì bền đến mai sau bao giờ Tâm dò theo vết chân thơ Thì ra những thứ tôn thờ là đây Lòng ...
Nguyên văn bởi Trần Như Chuyên Lá Lạnh lưng - một kiếp xoay ngang Cùng ta, ai chợt ngỡ ngàng nữa đây Cháy mình thay những đám mây Oằn cong trước lúc xa bầy còn reo Không danh vọng, chẳng giàu, nghèo Phủ xanh lên những cong queo thói đời Tận cùng sâu thẳm đầy, vơi... Chắn đông, khoe hạ... chẳng lời thở than Vắt đau phơi đống tro tàn Còn mong chuyển kiếp ...
Nguyên văn bởi Trần Như Chuyên Cỏ Rõ đông vẫn chẳng nên rừng Hoài mơ vô tận mới hừng hực xanh Gồng đêm tích giọt sương lành Gánh bao phi lý mới thành vinh quang Khiêm nhường cũng phỉ tấc gang Kiêu sa, hồ tránh được vàng... dễ đâu Non tơ chồng xếp dãi dầu Chịu chung dẫm đạp càng câu móc dầy Chẳng cao vẫn chạm vào mây Dẻo dai bám đất xua lầy lội ...
Nguyên văn bởi Trần Như Chuyên Tản mạn bên kè Ta về biển có thêm xanh Vết hằn trên sóng đã lành lại chưa Tưởng rằng thiếu lại hóa thừa Ngàn năm mê mải đung đưa phận người ! Bến lòng lở - cỏ vẫn tươi Miền đau mấp mé - tiếng cười thoảng qua Cách ngăn chỉ mấy tiếng gà Nỡ xao xác đến nhạt nhòa đắm say Đại dương lòng lỡ se gày Hay chăng hờn ...