Nguyên văn bởi Trần Như Chuyên Tâm hồng Hương xưa... “tỉnh giác”... tỏ mùa Nhờ ơn “tế độ”... chuông chùa vọng duyên Vạn năng... xoa vợi ưu phiền U mê nhẹ gỡ cần quyền uy đâu Nhang không khói... tịnh tâm cầu Ung dung tự tại nhiệm màu “Sắc – không” Hai vai nặng những chất chồng Dễ gì hiểu được sâu nông lẽ đời Ngẫm non cao... lặng biển ...