Nguyên văn bởi Ngọc Tĩnh NỖI NHỚ QUÊ HƯƠNG (tvn, nđt, bvđâ) Nỗi nhớ dâng trào lại chẳng vơi Đồng quê ruộng lúa trải xanh trời Vì đâu ngõ quạnh không người tới? Nỡ để sân buồn lạc lá rơi Muốn hỏi cành đa thì đã cội Thèm nghe tiếng mẹ...bỗng im lời Nhà tranh vách gỗ còn trông đợi Nỗi nhớ dâng trào lại chẳng vơi
Nguyên văn bởi Ngọc Tĩnh LỠ LÀNG (NĐT, BVĐÂ, bát láy) Cứ lẻ loi nằm mỗi dịp đông Đời sao nghiệt ngã cảnh chưa chồng? Thờ ơ để mặc trăm chàng ngóng Lả lướt xem thường vạn gã mong Bỗng thấy tan tành luôn ảo mộng Giờ mang hụt hẫng mới đau lòng Âm thầm khóc hận tình duyên mỏng Lặng lẽ đêm dài mỏi mắt trông (hoạ theo bài Xướng ĐỜI CÔ PHỤ của Hàn Phong Tử)
Nguyên văn bởi Ngọc Tĩnh ĐÊM SẦU (nđt, bl) Lặng lẽ trông quỳnh toả ngát hương Nhìn đêm ủ rũ đến vô thường Lòng chan chứa gợi đèn sao ngủ? Mắt ngẩn ngơ sầu lệ bỗng vương Nhạt nhẽo hằn môi nào bởi gió Bơ phờ xoã tóc chỉ vì sương? Ngồi đây ảo não cùng canh vắng Tựa kẻ khờ đang nghĩ chán chường?
Nguyên văn bởi Ngọc Tĩnh NỖI LÒNG (Ngọc Tĩnh hoạ) Chờ em thấp thỏm đã bao ngày Lỡ dở duyên tình tội lắm thay Tủi ngọn đèn khuya buồn bã cháy Thương tà áo mỏng hững hờ lay Tìm trăng nức nở làn mây chạy Ngửi rượu mơ màng lữ khách say Lặng lẽ dòng tương giờ có chảy Mà sao rệu rã kiếp thân này
Nguyên văn bởi Ngọc Tĩnh THÈM PHỞ (thơ hoạ: nđt, nv) Hãy thử đi rồi nhận xét xem! Đừng nên lưỡng lự nén cơn thèm Sao nhìn chị chủ cười môi lém? Nỡ để cô hầu dụi mắt lem Dẫu vợ buông hờ đâu phải ém Vì con níu chặt đã theo kèm Do bài vụng phở còn hơi kém Thiết nghĩ ai mà lại bỏ em?