Nguyên văn bởi Ngọc Tĩnh QUÀ YÊU (buồn vì ngày 8-3) - nđt, vn, bl - Đợi mãi sao chàng cứ dửng dưng Giờ thui thủi ngóng điện hoa mừng Còn duyên rạng rỡ môi cười ửng Vỡ mộng âu sầu mắt trở sưng Chỗ hẹn thờ ơ buồn chẳng đứng Vườn yêu chán nản giận không dừng Thì thôi để mặc ai hờ hững Nhạt nhẽo tình ơi, khổ quá chừng
Nguyên văn bởi Lương Tú NGHĨA QUÊ (NĐT) Dù xa mấy nẻo vẫn trông về Xứ sở thân tình đậm nghĩa quê Đã hẹn cùng nhau nghèo chớ nản Còn lo với nghiệp khổ đâu nề Chan hòa cuộc sống danh ngời trỗi Thỏa mãn trang đời chí rạng mê Nỗi nhớ trào dâng mùa phượng tỏa Lòng thêm phấn khởi mộng yên bề. Lương Tú
Nguyên văn bởi Lệ Hà KHÚC ĐOẢN XUÂN Rộn rã cung lòng khúc đoản xuân Dù cho mấy buổi Tết quây quần Quê nhà thiếp nguyện tròn ân nghĩa Đất khách chàng về vẹn tín nhân Én đến sông chờ chưa thỏa dạ Thư đi bến đợi sắp an phần Đường xa mộng ước thề hương lửa Lá đổ sum vầy trống phụng lân. Lệ Hà
Nguyên văn bởi Ngọc Tĩnh HỎI TRĂNG (Ngọc Tĩnh) Trăng kia khi khuyết khi tròn Bóng mờ che phủ lối mòn đơn côi Hỏi rằng Trăng có nhớ tôi? Nhớ ngày hôm đó trao môi dại khờ? Trăng không hẹn, cũng không chờ Chỉ e thẹn nép mây mờ xa xa Trăng rơi đáy nước nhạt nhòa Trăng hờ hững lặn, Trăng tà bóng mây Bao giờ Trăng mới hiểu đây? Có ai ảo não tháng ngày ...
Nguyên văn bởi Lương Tú AI NẶNG? Võng dù hai đứa đong đưa Bỗng rơi cái “thịch” vó khua lên trời Mặt nhăn, mắt nhéo, môi cười Lồm cồm bò dậy xoa người mắng Anh Thân chi nặng tựa vại sành Làm đứt cả võng gãy cành phi lao Anh cười, phải lỗi Anh đâu Tại mình hai đứa bên nhau… nặng tình! Lương Tú