ĐỐI DIỆN Hiu hắt lưng trời ngọn gió đông Đàn khuya văng vẳng tiếng tơ đồng Vầng trăng thấp thoáng bên song cửa Ánh lửa chập chờn giữa khoảng không ...
ĐỐI DIỆN Hiu hắt lưng trời ngọn gió đông Đàn khuya văng vẳng tiếng tơ đồng Vầng trăng thấp thoáng bên song cửa Ánh lửa chập chờn giữa khoảng không
Nguyên văn bởi Đặng Ân Viết Cho Người Tình Xưa BÀI CA KHÔNG BAO GIỜ DỨT Chiều muộn kí túc xá tồng ngồng nỗi buồn máu tứa mười đầu ngón tay buốt ngọn bút chì trên bức tường xám ngắt hoen gỉ thời gian rã rời năm tháng em khuất bóng tôi trú đời giấc mơ đêm khôn cùng buốt ...
Nguyên văn bởi Đặng Ân VỀ TÌM Ta mò mẫm tìm về lại chốn xưa Cỏ vẫn biếc xanh tràn chốn cũ Con thuyền nhỏ đã vào mùa rạng vỡ Nằm còng queo khô khốc dưới nắng nhàu Ai bỏ thuyền xa bến bấy lâu Vết keo hở; Mối đã đùn góc ấy Cái vại nước ngày xưa trong thấy đáy Chờ muỗi mòng nằm ổ đã tan hoang ...
MỜI EM! Mời em cụng chén rượu đời Mềm môi ta dốc cạn lời đêm say Rót bồi thêm nỗi đắng cay Mở toang cánh cửa phô bày cuộc chơi. Tạ ơn đất, tạ ơn trời! Ơn em, ơn cả tình người đa đoan Đã dìu ta cõi mê oan Bến mơ ...
MỜI EM! Mời em cụng chén rượu đời Mềm môi ta dốc cạn lời đêm say Rót bồi thêm nỗi đắng cay Mở toang cánh cửa phô bày cuộc chơi. Tạ ơn đất, tạ ơn trời! Ơn em, ơn cả tình người đa đoan Đã dìu ta cõi mê oan Bến mơ