Nguyên văn bởi Lương Tú TRỌN NGHĨA (Không dấu sắc) Người đi chẳng lẽ lại không về Giã biệt lâu rồi bặt ngõ đê Vạn nẻo phong trần lồi lõm trễ Muôn phương lãng tử gập ghềnh kề Sang Thu nhạt nhẽo lòng còn kể Tiễn Hạ bàng hoàng cảnh vẫn mê Lạ nghĩ sao đời chung thủy tệ Tình sâu nghĩa nặng trọn lời thề. Lương Tú
Nguyên văn bởi Ngan Hoa EM LÀ MẢNH GHÉP Gió lay trao bức tình thư Nàng e ấp nhận dường như lần đầu Em yêu nào có biết đâu Vì thương nên phải nén sầu sông Tương Hải âu tung cánh đại dương Nguyệt mờ sương phủ khuất đường nhà em Vén mây nhờ ánh trăng xem Hằng Nga chú Cuội cùng đem đèn lồng Cầu chưa bắc, lội sang sông ...
Nguyên văn bởi Lương Tú ĐÔNG MƯA ! Đông ơi ! Mưa nhiều quá ! Sầu buốt cõi lòng ai Đẫm ướt cả đêm dài Chồng chất thêm… nỗi nhớ… ! Lạnh qua từng hơi thở Băng giá cả con tim Nuốt giọt lệ sâu chìm Lặng im nhìn… mưa xả! Lương Tú
Nguyên văn bởi Lương Tú MƯA THẦM. Khung trời trắng xóa phủ màn mưa Chạnh tới lòng nao cái lạnh vừa Nước giọt lăn tròn vò phận cũ Dòng tràn lượn thỏa gội duyên xưa Mơ màng tủi dạ cầu nhân thắm Khắc khoải sầu tâm vọng giấc thừa Lặng lẽ canh thâu tình trống vắng Đêm tàn gió thoảng chạm mành thưa. Lương Tú
Nguyên văn bởi Lương Tú BIỂN GIẬN ! Sóng cuộn tròn xô bãi Trút hờn giận vào bờ Bởi Đông cứ thờ ơ Dấu nắng vàng đi mãi Bình minh chưa trở lại Cuội chẳng thèm chăn trâu Mây tối giăng tận đâu Biển đục ngầu… giận dữ ! Lương Tú