Nguyên văn bởi NGUYỄN VĂN THÁI TRỞ LẠI QUÁN XƯA Mấy mùa đông giá cánh chim trời Khuất nẻo quán người nhớ chẳng vơi Bìm bịp cuối ngày kêu ngập nước Để sầu ai đó giữa chơi vơi Xuân vắng đường xưa ngập cỏ hoang Bâng khuâng lẻ bóng tím hoa xoan Người còn? Bếp có hồng xanh khói ? Cây lặng như tờ, lưới nhện ngang ! Ôi phút tịnh lòng nhớ cố ...
Nguyên văn bởi NGUYỄN VĂN THÁI TÌNH YÊU QUA LĂNG KÍNH Tròn trĩnh mùa xuân nõn nà xanh mới Mọng vòng cong cây tràn nhựa xuân thì Hoa tươi sắc nhụy nhuần men ươm trái Duyên càn khôn nào bạch nhật vân vi... Dục tình trào, xuân - dậy - thì vào hạ Lửa hoang sơ hừng hực đốt bỏng lòng Tột đỉnh khát khao... đảo ngày, bão nổi... Rồi dịu dàng sau trời ...
Nguyên văn bởi huyba LỤC BÁT GÁT CHƯN Đôi khi chưn gát lên chưn Cái chưn gầy ốm , cái chưn mập tròn. Cái chưn trắng trẻo mịn màng Cái chưn dúm dó cũ càng lộ xương Cái chưn đi đứng bình thường Cái chưn run rẩy vịn giường bước lê Cái chưn làm xiếc đăng xê Cái chưn kẹp nạng tái tê đạn mìn Cái chưn của trẻ sơ sinh Cái chưn của một lưu linh ...
Nguyên văn bởi NGUYỄN VĂN THÁI LAN MAN Như vầng trăng đơn độc suốt canh trường Chỉ gió thì thầm đuổi mây an ủi Đêm trần gian lạnh lùng như bóng núi Hoang hoải lòng tiếng dế cất đêm thâu Bên tình nhân gom hết cả sắc màu Vào sâu lắng nghe côn trùng run rẩy Thảm hoa đăng* diệu huyền thêm biết mấy... Giấc mơ tình ngây ngất đến trăm năm! Ước ...
Nguyên văn bởi NGUYỄN VĂN THÁI ĐÔNG NÀY SẼ HẾT MƯA NGÂU Tình Em khát giọt nắng chiều Đắp bù hanh hao thu cũ Bao mùa bến trăng liễu rủ Thinh không... bóng ngả mặt hồ Chiều - ta... ngọn gió thẩn thơ Ngàn xanh ru lay phiến lá... Bình minh, mơ vàng vuông cửa Tìm thơ ngóc nghách trần ai... Vần thơ xe mộng duyên hài Say vàng, ...