Nguyên văn bởi Trần Như Chuyên Bèo Đâu cần những thứ cao xa Mắt tình chạm tím là ta bằng lòng Xanh hoà muôn nẻo rêu, rong... Khiêm nhường, bình dị... giữa lòng nhân gian Kiêu sa... cắm lọ... nhanh tàn ! Cứ hoang sơ gợn ngút ngàn tim say Nắng ken rát... nở căng, dày... Xua nghèo, giảm khó... đâu thay dáng hình * Dựa hồn, nảy cốt nên xinh Không tranh cạnh, chỉ hết mình hiến dâng Phận trôi, nổi... biết kết vầng Cánh trào xúc cảm, lá nâng tứ lùa Quen khô hạn, chẳng ngại mưa Bứt từ bùn, đất... ngấm thừa khát khao Nhận cay đắng trả ngọt ngào Yếu mềm - dư chất thanh cao cho đời ! * Bèo Tây (Lục bình) càng nắng to hoa càng nở đẹp. Sản phẩm từ Bèo Tây được khai thác, mở rộng, đã trở thành một nghề sinh sống của nhiều vùng miền. Thanh Tùng.