gửi bởi
Đăng tin ngày 23-11-2022 06:42 AM

ÔNG LÁI ĐÒ
(Kính tặng hương hồn người anh đã đi xa)
Có một chiều buồn hơn chiều hôm trước
Ông lái đò chợt rời bến sang sông
Gác mái chèo, thanh thản thong dong
Bước ra đi không một lời từ giã
Dòng sông đêm vẫn đổ về biển cả
Sóng vỗ bờ, con nước lặng lờ trôi
Như đời ông chỉ có thế mà thôi
Những ước muốn bình thường đành chôn lấp
Ông đã sống - một kiếp người chân thật
Tuổi thơ ông là những chuỗi ngày sầu
Con đò xưa biết trôi nổi về đâu?
Rồi một bữa cũng tìm nơi bến đỗ
Như con chim phút giây quay về tổ
Lại bay đi chọn kiếp sống lãng du
Cánh nặng sầu man mác cuối trời thu
Đời vẫn thế! Có điều chi trọn vẹn?
Ông đã đến như một lần hò hẹn
Rồi ra đi quay nhẹ gót hình hài
Trọn nỗi niềm nào biết gửi cho ai?
Không người hiểu! Cũng chẳng cần ai hiểu!
Đời khắc khoải vì chưa tròn chữ hiếu
Cả chữ tình ông cũng trả chưa xong
Bao yêu thương đem chôn kín trong lòng
Làm hành trang trên đường về quê cũ
Giọt nước mắt khóc bao nhiêu cho đủ?
Thương một đời bạc phận kiếp lênh đênh
Con đò xưa, giờ ngơ ngác, buồn tênh
Nằm hấp hối trong một chiều tắt nắng...
Thy Lan
Thơ Sông Quê
Sông Hậu Hôm nay, 09:13 AM