+ Trả lời chủ đề
Hiện kết quả từ 1 tới 3 của 3

Chủ đề: Cô giáo tiếng Trung - Sinh viên Hà Lệ Quyên

  1. #1
    Avatar của Lê Đức Mẫn
    Điều Hành Viên-P.Ban Đại Diện KVMB
    Hiện Đang :    Lê Đức Mẫn đang ẩn
    Tham gia ngày : Jul 2012

    Tuổi: 82
    Bài gửi : 974
    Thanks
    17.062
    Thanked 11.438 Times in 974 Posts

    Cô giáo tiếng Trung - Sinh viên Hà Lệ Quyên

    CÔ GIÁO EM YÊU
    (Viết dựa theo truyện ngắn"Cô giáo tiếng Trung của tôi"
    của sinh viên Hà Lệ Quyên Trường Đại học Đại Nam )

    Có thể bây giờ cô đã quên em
    Học trò quá nhiều, làm sao cô nhớ hết
    Xa trường rồi, em cũng đi biền biệt
    Vẫn nhớ lời tự nhủ: sẽ về thăm.

    Có thể bây giờ chiếc lá bàng non
    Của ngày em đi đã úa màu nâu thẫm
    Ai sẽ nhặt dùm em xác lá
    Như em thuở nào ép lá giữa trang thơ ?

    Ước gì... Hiện tại chỉ là mơ
    Cho em được trở về chốn ấy
    Giữa bạn bè nối vòng tay thân ái
    Được vui-buồn-cười-khóc hồn nhiên

    Em nhớ hoài tiết học đầu tiên
    Cô giáo tiếng Trung dạy em ngày ấy.
    Các thế hệ học trò sau cũng vậy,
    Trân trọng, kính yêu lời dạy đầu đời.

    Tiếng Mẹ, tiếng Cô vọng mãi không ngơi
    Lời Cô dạy thuở nào còn nhớ mãi,
    Những lúc buồn - vui em không ngần ngại
    Bởi bên em luôn đã có Cô rồi!

    Kính tặng Cô giáo: Trần Thị Thanh Liêm - Giảng viên Đại học Đại Nam - Hà Nội
    Trần Đức Lai - 2013
    — cùng với Tran Thi Thanh Liem.

  2. 10 Thành viên dưới đây cảm ơn Lê Đức Mẫn vì bài viết hữu ích này


  3. #2
    Avatar của Lê Đức Mẫn
    Điều Hành Viên-P.Ban Đại Diện KVMB
    Hiện Đang :    Lê Đức Mẫn đang ẩn
    Tham gia ngày : Jul 2012

    Tuổi: 82
    Bài gửi : 974
    Thanks
    17.062
    Thanked 11.438 Times in 974 Posts
    CÔ GIÁO TIẾNG TRUNG CỦA TÔI

    (Kính tặng cô giáo Trần Thị Thanh Liêm - Giảng viên tiếng Trung Trường Đại học Đại Nam Hà Nội)


    Tên tôi là cái tên duy nhất được nhắc đến vì chưa nộp học phí. Tự nhiên tôi cảm thấy trong lòng có cảm giác hơi mặc cảm, chạnh lòng và cả xót xa… Mặc cảm vì bản thân là người giữ vị trí quan trọng trong lớp, vậy mà tôi cũng không hoàn thành được việc mà các bạn đã làm xong. Chạnh lòng vì chỉ nhận được những lời nhắc nhở mà không được hỏi tại sao tôi chưa đóng học phí. Hình ảnh cả bố và mẹ đều đang phải điều trị trong bệnh viện làm trào dâng lên trong tôi cảm giác thật buồn, muốn khóc nhưng không thể, cứ nghẹn ứ lại trong sự tủi thân. Tôi là con của những người lao động bình dân, sống dựa vào những buổi chợ hôm sớm. Cả bố và mẹ nằm viện có nghĩa là quãng mưu sinh đó bị gián đoạn. Gánh nặng cơm áo đã là quá chật vật, để có tiền cho con học đại học, hai đôi vai gầy lại chồng chất liêu xiêu.

    Chiều nay thư viện thật vắng, chỉ lác đác có vài bạn sinh viên đến đây chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới. Thú thật, tôi tới thư viện không hẳn là vì mục đích học tập. Tôi đến như để tìm cho mình một chốn bình yên, tìm niềm vui trên những trang sách để tạm quên đi khó khăn, nỗi cô đơn và sự trống trải trong lòng. Tôi ngồi ở hàng ghế giữa, nơi có ô cửa sổ hướng ra phía sau tòa nhà. Hàng cây xà cừ cổ thụ với những tán xanh mướt, trải rộng, đu đưa theo từng cơn gió như gửi lời chào thân mến đến một người đang tâm trạng như tôi. Dù sao, với ý nghĩ ngộ nghĩnh đó, tôi cũng thấy nỗi buồn dịu đi vài phần. Đang mải mê suy nghĩ, tôi chợt nghe tiếng một cô giáo bước vào phòng. Đó là cô giáo tiếng Trung của tôi, tôi chào cô và cô đáp trả lại tôi bằng nụ cười thật dễ mến.

    Bất chợt cô tiến lại gần phía tôi, chỉ với một câu hỏi thôi mà sao tôi thấy đầy cả sự quan tâm trong đó: “Em à, có phải em đang gặp khó khăn gì đúng không? Cô thấy trên khoa báo chỉ mình em chưa nộp học phí”. Câu hỏi này như cho tôi cởi mở lòng mình, tôi kể cho cô nghe về chuyện của tôi. Ánh mắt chất chứa thông cảm cùng với lời động viên của cô làm tôi thật sự cảm thấy nhẹ nhõm và ấm áp. “ Cô cho em mượn tiền để đóng học phí, em đừng ngại, khi nào gia đình bớt khó khăn em gửi lại cô cũng được”. Trước hết phải nói là tôi rất bất ngờ và vô cùng xấu hổ, vì chưa bao giờ tôi có ý định mượn tiền của ai đó, nhất là mượn cô giáo. Tôi đã một mực từ chối, nhưng với những lời lẽ chân thành đến xúc động, cô động viên tôi mang số tiền đó đi nộp. Vậy là cô đã mang nỗi lo canh cánh của tôi gửi vào cơn gió.

    Tôi còn nhớ, có lần, khi chuông vừa reo là lũ sinh viên chúng tôi ùa ra về. Nào là trêu chọc, nào là đùa nghịch, thật vui vẻ và sảng khoái sau những tiết học dài. Thật không may, có một bạn sinh viên cõ lẽ vì đi nhanh quá, bạn bị ngã chẹo cả chân. Cô đi phía sau vội vàng đỡ bạn dậy, hỏi han, rồi lại hấp tấp đi mua đá về chườm cho bạn ấy không quên ân cân nhắc nhở phải chăm sóc chân sai khớp như thế nào. Bạn biết không, bản thân cô cũng đang bị đau (cô cũng vừa bị ngã), chân cô vẫn còn đi tập tễnh vậy mà khi nhìn thấy học trò bị chấn thương, cô vẫn cố gắng xoa dịu bạn ấy bằng sự chăm sóc trìu mến. Tôi thầm nghĩ, chỉ có tình thương đặc biệt với học trò mới thôi thúc cô làm như vậy. Cô cũng là một người mẹ, cô hiểu được cảm xúc của người mẹ khi thấy con đau… Chúng tôi, những sinh viên của cô, dù không được ở gần bên mẹ nhưng vẫn tìm thấy hình bóng mẹ trong cô.

    Tôi vào trang Web http://tiengtrungdainam.com thấy rất nhiều sinh viên coi cô là thần tượng. Thật thú vị là có rất nhiều bài viết của các bạn sinh viên chuyên ngành khác, thậm chí có bạn còn ở tận đất nước Trung Quốc xa xôi. Giáo trình Hán ngữ mà chúng tôi và sinh viên tiếng Trung, cũng như nhiều cơ sở đào tạo đang sử dụng chính là những cuốn sách do cô biên soạn. Thật may mắn cho chúng tôi là được truyền thụ kiến thức bởi chính cô giáo đứng tên trên những bộ sách và từ điển Hán ngữ nổi tiếng. Tôi tin các em học sinh Trung học, nếu thi đỗ vào Trường Đại học Đai Nam học tiếng Trung, sẽ có nhiều cơ hội để học hỏi thành tài dưới sự dìu dắt ân cần, nhiệt huyết và đầy trí tuệ của cô.

    Thấm thoắt vậy mà cô đã dạy chúng tôi được hai năm, quãng thời gian đủ dài để chúng tôi hiểu được tấm lòng của cô . Không chỉ là một cô giáo tài năng, hết lòng vì sự nghiệp mà cô còn là hiện thân của người phụ nữ Việt Nam thân thiện, hiền hòa, dễ mến. Sâu thẳm trong trái tim tôi có hai người phụ nữ: một người thầy và một người mẹ. Trong mắt tôi, cô giáo của tôi đẹp như một bông hoa ngọc lan. Ngọc lan bé nhỏ, hiền lành nằm e ấp trong những tán lá và hương thơm tinh khiết của loài hoa này lan tỏa dịu dàng vào không gian khiến cho những ai ở gần đều thấy tâm hồn thật nhẹ nhõm. Ngọc lan mang vẻ đẹp thanh nhã và đài các và cô giáo của tôi cũng vậy. Cô là ai? Xin mời bạn ghé qua trang Web http://tiengtrungdainam.com sẽ rõ.

    Xin kính chúc cho bông ngọc lan xinh đẹp luôn luôn tươi trẻ, tràn đầy sức sống và luôn hạnh phúc bên những tán lá của mình. Em mong rằng cô sẽ mãi là nguồn động viên bất tận cho chúng em để chúng em có thể tự tin và bản lĩnh hơn, khi bước vào đời, để những con chim non sẽ sải rộng cánh bay vút vào bầu trời hoài bão và không gian mênh mông của bốn biển năm châu.

    Yêu quý cô nhiều hơn những gì có thể nói!
    Hà Lệ Quyên


    Em Hà Lệ Quyên - Lớp TA02-01
    Trường Đại học Đại Nam 56 Vũ Trọng Phụng Hà Nội
    Đth: 0975 815 997
    Email: lequyen0309@yahoo.com
    Lần sửa cuối bởi Lê Đức Mẫn; 10-04-2017 lúc 12:51 PM

  4. 10 Thành viên dưới đây cảm ơn Lê Đức Mẫn vì bài viết hữu ích này


  5. #3
    Bạn Thâm Giao
    Hiện Đang :    Hoàng Nguyễn Thái Hà đang ẩn
    Tham gia ngày : Aug 2012
    Đến từ : Hà Nội

    Tuổi: 36
    Bài gửi : 331
    Thanks
    4.700
    Thanked 4.250 Times in 332 Posts
    Blog Entries
    1
    Em xin cảm ơn cô và thầy Mẫn. Em xin chúc mừng cô và kính chúc cô luôn mạnh khỏe để đóng góp được nhiều hơn cho Ngành Giáo dục của nước nhà ạ!

  6. 9 Thành viên dưới đây cảm ơn Hoàng Nguyễn Thái Hà vì bài viết hữu ích này


+ Trả lời chủ đề

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình