Bạn Tri Kỷ
Hiện Đang :   
Tham gia ngày : Oct 2011
Đến từ : Connecticut - United States
Tuổi: 80
Bài gửi : 1.403
Thanks
607
Thanked 3.506 Times in 1.159 Posts
THỰC
Mộng Và Thực
Có lẽ ta già từ lâu lắm
Bởi yêu cốt cách của người xưa
Mở mắt ban mai đầy nắng mới
Khề khà rượu lạt những hôm mưa
Có ao nuôi cá vườn vừa đủ
Thả rong đâu đó mấy bầy gà
Ai nài hỏi mấy không hề bán
Bạn tới thăm chơi có gọi là
Mướt mượt chung quanh giậu tươi xanh
Dây leo bông tím cánh mong manh
Gió thoảng lung linh đàn bướm lượn
Bốn mùa cảnh sắc bốn mùa tranh
Cách không xa lắm phía sân sau
Rau diếp ngò hành chen chúc nhau
Bạc hà ớt sả cây lá quế
Nồi canh chín tới tỏa ngạt ngào
Bốn góc ta trồng cây bông sứ
Đêm đêm hương thoảng nhớ đường xưa
Một mai cuối hết vùi đâu đó
Còn thấy mùi thơm thuở đứng chờ
Lâu lâu ta cũng đi xuống chợ
Tréo ngoảy đợi đem tô cháo lòng
Rủng rỉnh "má mầy" cho dằn túi
Bạn bè hú hí quán vui đông
Nếu có đứa nào đi trước ta
Sá gì đây đó quảng đường xa
Nhang trầm quyện khói quanh di ảnh
Còn mất nhìn nhau chẳng khác là
Lẽ ra đơn giản chớ nào mơ
Tạo hóa định xong một ván cờ
Dù nay ta được nhiều hơn ước
Vẫn cảm trong lòng kẻ bơ vơ
NhàQuê Sep 09, 2008
Từ Chuyến Khởi Hành
Cứ dặn lòng coi đây đời thu hẹp
Có gập ghềnh mô mấp có chông chênh
Có cao nhân luôn khuôn vàng thước ngọc
Có tiện bần đạp giẫm mọi trườn lên
Cảm ơn Miếu Đền truyền trao nghị lực
Nếu ... thì ... bẫy sập nghiền nát tàn hơi
Nẻo gian nan vách nghiêng nước xoáy
Nhiệm mầu kia sáng giới giữa chơi vơi
Những mong đợi gió yên con sóng lặng
Hết âu lo nhân thế chuyện đời thường
Phong kín hết gởi chuyến tàu dĩ vãng
Giữ lại thôi bông hoa ngát yêu thương
NhàQuê Aug 12, 2007
Tưởng Đâu ...
Người đi chưa kịp lời ai điếu
Trọn nghĩa chung cùng mấy năm qua
Sáng sớm đầu hôm tình bầu bạn
Đâu ngờ bất chợt buổi ly xa
Thương Người trọn vẹn thể yêu quê
Từ đến với nhau khắng khít kề
Được dạy bao điều… bao cửa mở
Hàm ân… gột rửa bớt u mê
Đường sắp ta đi sẽ ngắn dần
Ai vui tống cựu tiếp nghinh tân
Chắt chiu góc nhỏ ..ta hoài niệm
Giữa cõi bao la đã có lần
Người ngã xuống rồi không thể ai
Gần xa tâm huyết hiện còn vài
Miệt mài ngán ngẩm …từ nay lánh
Vỏ ốc thu mình…thoảng nguôi ngoai
NhàQuê Apr 12, 2009
Bàn Chân Leo Dốc
Ngó xuống bàn chân cùng ta leo dốc
Mười ngón mệt nhoài đá sỏi lao xao
Hành lý vai mang ngày thêm bận bịu
Đường ngắn ngắn dần bước chậm bước mau
Thương quá bàn chân cùng ta leo dốc
Cuối đỉnh thăng trầm nhìn lại trăm năm
Rừng mơ trên đường chưa bao giờ trái
Vách núi chập chùng vô cảm giăng giăng
Hỏi khi bàn chân cùng ta leo dốc
Biết có sờn lòng cát bổng nắng chang
Qua nẻo gian nan gập ghình hiểm trở
Chia vấp đau chung chia những phũ phàng
Theo dấu bàn chân cùng ta leo dốc
Đi từ biển mặn qua thửa ruộng phèn
Rơm mục chờ tan ngoi lên chiếc nấm
Bày giữa thị thành qua lại đua chen
Khắp chốn bàn chân cùng ta leo dốc
Chót vót lâu đài yêu dấu phôi pha
Trả nợ trần ai xa xôi mắc võng
Hớp vốc nước bùn tay khỏa qua loa
Đau xiết bàn chân cùng ta leo dốc
Ngồi nghỉ bên đường ta lại nhìn ta
Nắng tắt ngoài kia còn xa bao nữa
Gối đầu lên ụ tiễn giấc mơ qua
NhàQuê 2007
Tâm Sự Gã Kéo Màn
Bạn tui lập gánh diễn trò
Mến mộ hứa ẩu chung lo
Hỏi rằng biết ca chút chút
Trớt he vụ hát với hò
Bạn thương cho đi rao bảng
Tối về giữ chân kéo màn
Tuồng tích nghe hoài nên thuộc
Đào kép vai vế lớp lang
Màn nhung coi vậy nặng oằn
Sức trai chạy tét vài lần
Huống hồ tui giờ lụm cụm
Giữa màn và sức sao cân
Đêm nào cũng làm khán giả
Vỗ tay dù chút cò mồi
Diễn viên gà nhà chịu quá
Phần mình thấm mệt bở hơi
Bầu gánh thầy tuồng vui thú
Mình tui nhắc lớp kéo màn
Người ngoài tưởng tui lên sếp
Cơm nhà lo việc tào khang
Trước khi chuyển qua lớp mới
Mấy người đòi lên giúp vui
Hát cương bà con méo mặt
Ối trời sao khổ thân tui
Hoảng hồn kéo màn cái rụp
Vấp váp đá nhầm người ca
Chân đau tay thêm ê mỏi
Lại còn bị chửi má ba
Má tui sinh thời ít học
Dạy tui êm nhẹ ca dao
Rọi soi lòng người tục ngữ
Đãi nhau đồng loại đồng bào
Người chê là thầy ta đó
Dạy mình thêm bài học khôn
Kính Người lời thiêng tui nhớ
Dằn lòng nhắm mắt qua luôn
Tuồng tích đang lúc xôm trò
Phận việc nào ai nấy lo
Xả hơi ra ngoài một chút
Nhờ vã sau trước dặn dò
Thăm cháu thăm con nhớ quá
Màn nhung xin vắng ít ngày
Lắng tai mà lòng nơm nớp
Chân đi hồn xẻ làm hai
Tử vi tui cung Thiên Phủ
Lẽ ra sung sướng như Tiên
Bởi tâm còn thương dĩ vãng
Việc làng ôm đồm việc riêng
Khi rảnh tập ca vài đoạn
Tui nghe còn chán nữa là
Cơm thiu bốc mùi ngây ngấy
Giữa hương dị thảo kỳ hoa
Dù sao cám ơn đoàn hát
Được gần nghệ thuật văn chương
Thâm sâu tui hằng hoài vọng
Cầm dây ròng rọc khiêm nhường
Nhiều lần tính đường giải nghệ
Khấn Tổ xin keo đàng hoàng
Trải lòng xin Người chứng giám
Lòng thành, tui, gã kéo màn
NhàQuê 2007
Nhịn
Đi ngang qua trường dạy võ
Mỏi chưn sẳn dịp ghé coi
Thấy họ “quýnh qua quýnh lợi”
Bên né, được mợi cứ thoi
Nóng mũi, xắn tay... đi tuốt
Hung hăng chửi vói quá trời:
"Có giỏi thì nhảy vô đây!"
Chấp tay trình thưa ông Kẹ
Má tui trối biểu làm lành
Nhà ta bao đời tích đức
Câu nhịn bằng chín câu lành
Cứ xem tất cả em anh
Lời thiêng tui ghi tận cốt
Chứ xưa: quét sạch sành sanh.
Có người nắm tay kéo lại
Sao không cho nó một bài
Bạn ơi, Thầy tui có dạy
Truyền con không để hiếp người
Họ hung thì mình ráng tránh
Không trung họ quánh một hồi
Bao nhiêu món nghề trỗ hết
Bàng quang thấy tỏng tòng tong
Tự họ đút đầu thòng lọng
NhàQuê