Guest
Hiện Đang :   
Nguyên văn bởi
Nguyễn Thế Duyên
Ô bạn Hoa Trúc. Cách tiếp cận bài thơ này của bạn hay lắm.Rất mới và sáng tạo. Tôi nói rồi không có cách tiếp cận nào là sai cả ta có thể tiếp cận bài thơ theo nhiều góc độ khác nhau mà. Sao bạn không viết hẳn một bài bình nhỉ? Tôi chờ bài bình của bạn đấy
Cháu xin cảm ơn vì bác Thế Duyên đã quan tâm đến những dòng viết của cháu về bài ca dao này. Cháu không có khiếu viết văn, và càng khó hơn khi góp nhặt những ý rất vụng về để viết thành một bài bình sao cho hoàn chỉnh, thôi thì đáp lại ý bác, cho cháu viết theo cách nghĩ của cháu về bài ca dao này thôi nhé!
Trèo lên cây bưởi hái hoa
Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân
Nụ tầm xuân nở ra xanh ngắt
Em lấy chồng anh tiếc lắm thay
Ba đồng một mớ trầu cay
Sao anh chẳng hỏi những ngày còn không
Bây giờ em đã có chồng
Như chim vào lồng như cá mắc câu
Cá mắc câu biết đâu mà gỡ
Chim vào lồng biết thủa nào ra
Bài ca dao mở ra với những hình ảnh rất đỗi thân quen, là cây bưởi, là vườn cà, là nụ tầm xuân... Nó gần gũi thân quen như cô gái mà nhân vật anh đã để dạ để tâm. Gần thì gần thế đấy, nhưng với cảm giác yêu đến si tình của chàng trai, một bước chân đến gần hơn mà cũng đành ngượng nghịu. Để rồi chỉ biết trèo lên cây bưởi, bước xuống vườn cà. Như chúng ta đã biết, là nam nhi thì đâu có màng mấy cái chuyện bắt bướm, hái hoa... nên hoa bưởi hay nụ tầm xuân đâu phải là mục đích của chàng, và hái hoa chỉ là cái cớ, cái cớ cho sự ngượng ngùng của kẻ đang yêu.
Trong tình cảm của chàng, đó không chỉ có tình yêu nam nữ mà còn có sự trân trọng dành cho cô gái ấy, chấp nhận cùng năm chờ tháng đợi, từ mùa bưởi trỗ hoa rồi sang mùa tầm xuân ươm nụ, chàng yêu trong một mối tình câm, để rồi mối tình ấy chưa kịp bắt đầu đã bẽ bàng kết thúc. Để lại cho chàng trai một sự thật bẽ bàng
Nụ tầm xuân nở ra xanh ngắt
Em lấy chồng (rồi) anh tiếc lắm thay
Có thể đó là nụ tầm xuân chàng trai hái tặng cô gái, cũng có thể là tìnhh yêu mà chàng dành cho cô, như một nụ tầm xuân mà chàng đã dùng tất cả sự si tình của con tim để mà vun bón. Thời điểm nụ tầm xuân trong tâm tưởng chàng nở hoa sẽ là lúc mối tình của chàng và nàng tròn đẹp.
Ấy thế mà, nụ tầm xuân không phải nở ra tím biếc như tình chàng trông đợi, nó "nở ra xanh ngắt". Có thể ai đó bảo màu xanh là màu của hi vọng, vâng, đúng, nhưng đó là xanh biển, xanh mơ. Còn xanh ngắt, chữ ngắt cuối câu như một tiếng nấc của chàng trai, vì mối tình thơ theo chàng suốt thời gian qua đã đành sụp đổ. Và cái màu xanh ngắt ấy thật sự là màu sắc phũ phàng cho trái tim chàng trai
Em lấy chồng (rồi) anh tiếc lắm thay
Trúc không dám chắc nhưng theo trí nhớ của Trúc thì câu này có chữ "rồi", câu thơ tách thành hai nhịp, em có chồng rồi, nghe như một lời thở dài ai oán, một sự thật mà chàng phải chấp nhận và lời chua chát phải bật ra: anh tiếc lắm thay. Không chỉ là nuối tiếc thông thường, hai chữ lắm thay làm cho người đọc phải chua xót cùng chàng trai, xót xa vì bao nhiêu năm tháng yêu mà không dám ngỏ, kết quả cuối cùng chỉ còn sự nuối tiếc ngập tràn.
Không thể trách cao xanh cũng chẳng thể trách nàng, có giận có buồn thì chàng cũng chỉ biết tự trách mình thôi:
Ba đồng một mớ trầu cay
Sao anh chẳng hỏi những ngày còn không
Đó ắt hẳn là nỗi day dứt vô cùng, chàng nghĩ lại "những ngày còn không" trong sự nuối tiếc khôn nguôi, sao mình chỉ biết trèo lên cây bưởi, bước xuống vườn cà để cho lời yêu đành câm nín trong suốt những ngày còn không ấy.
Và một lần nữa chàng nhắc lại thực tại đau lòng:
Bây giờ em đã có chồng
Câu thơ rất rõ ràng mà nghe như đứt đoạn, nó quá thực tế, nó quá chua chát. Chàng đứt nghẹn lòng khi nghĩ về sự thật ấy, rồi trong nỗi yêu rực cháy, trong sự đau khổ của con tim, chàng lại bắt đầu lo sợ cho người chàng yêu:
Như chim vào lồng như cá mắc câu
Chàng sợ sệt cái tội lời yêu chẳng ngỏ của chàng không chỉ làm chàng khổ mà còn khiến nàng lâm vào cảnh cá chậu chim lồng, lấy người mình không yêu mà phải sống trọn tình chồng nghĩa vợ.
Hai câu cuối là tiếng than bất lực của chàng trai, cá không biết đường gỡ câu, chim không bay được khỏi lồng hay đúng hơn là tim chàng thổn thúc vì chẳng thể nào giúp người chàng yêu tháo cũi sổ lồng. Sự lo lắng của chàng trai càng thấy sự si tình của chàng thật da diết, thật nồng nàn biết bao nhiêu.
Mở đầu bài ca dao với hình ảnh của chàng si tình và kết thúc cũng lại là một nỗi day dứt cuả chàng trai ôm trọn mối tình si. Biết thuở nào ra, sợ rằng mối tình buồn của chàng mới chính là biết thuở nào ra như đoạn kết não nuột của bài ca dao.