TÌNH ĐẤT & TRĂNG
(Tặng Dạ Cổ Hoài Lang & Quốc Quyền))
Một thủa TRĂNG nồng ĐẤT ủ thơ
TRĂNG yêu mặt ĐẤT sáng soi bờ
TRĂNG nhìn ĐẤT rộng mang điều ước
ĐẤT mộng TRĂNG tròn tỏa bến mơ
Những buổi TRĂNG lên lòng ĐẤT gọi
Bao năm ĐẤT trải mảnh TRĂNG chờ
Vầng TRĂNG vẫn tỏ muôn miền ĐẤT
Để ĐẤT - TRĂNG cùng rộn tiếng tơ
Hoàng Giao
TÌNH TRĂNG & ĐẤT
Mãi đợi TRĂNG về tỏa ĐẤT thơ
TRĂNG đi biệt ĐẤT xẻ đôi bờ
TRĂNG thề với ĐẤT xua miền nhớ
ĐẤT hẹn cùng TRĂNG dạo cõi mơ
Phút ĐẤT buồn TRĂNG sầu tóc rụng
Chiều TRĂNG lẻ ĐẤT mỏi mi chờ
TRĂNG xa bỏ lại sầu cho ĐẤT
ĐẤT lặng bên đời TRĂNG ủ tơ
Quốc Quyền
TRĂNG ĐẤT LẠC
Trăng vừa giận Đất mãi vào thơ
Dỗi Đất làm Trăng bỏ hẹn bờ
Biển dữ Trăng mờ khi Đất động
Trăng buồn Đất bạc thuở trời mơ
Khều Trăng gọi Đất âm thầm giữ
Biểu Đất hò Trăng lặng lẽ chờ
Hỏi Đất đêm cùng Trăng dẫn mộng...
Trăng rằng Đất đã lạc loài tơ
Như Quỳnh
ĐẤT LẠC TÌNH TRĂNG
Đất để TRĂNG hờn lạnh ngõ thơ
Tình TRĂNG cảnh đất đoạn chia bờ
TRĂNG thầm dõi ĐẤT bên hồ lặng
ĐẤT quạnh nhìn TRĂNG giữa nẻo mơ
Nghĩa cả dành TRĂNG thề ĐẤT đợi
Lòng chân gởi ĐẤT nguyện TRĂNG chờ
Mây trời ảm đạm TRĂNG lìa ĐẤT
Khẽ gọi TRĂNG về ĐẤT phủ tơ
Quốc Quyền
TRĂNG ĐẤT TRỌN TÌNH
Lặng lẽ Trăng gài Đất gửi thơ
Vì Trăng nghĩ Đất lạc duyên bờ
Trăng rằng Đất bạc chèn câu lỗi
Đất gạt Trăng vàng đẩy chữ mơ
Nợ Đất mong ngày Trăng nghĩa hiểu
Thèm Trăng chọn buổi Đất xuân chờ
Mùa qua Đất đợi Trăng bày tỏ
Để Đất Trăng cùng hẹn ngõ tơ
Như Quỳnh
TRĂNG ĐẤT HỜN NHAU
Giận Đất Trăng vàng đã trả thơ
Hờn Trăng, Đất vẫn lặng yên bờ
Trăng ngờ Đất tiễn say ngày mộng
Đất tưởng trăng từ cạn ngõ mơ
Bởi Đất lời Trăng ngờ nghệch giữ
Vì Trăng lẽ Đất thẩn thơ chờ
Thì ra Đất đợi Trăng vòng lại
Dỗ Đất Trăng hòa vạn kiểu tơ
Như Quỳnh