+ Trả lời chủ đề
Trang 1/2 1 2 CuốiCuối
Hiện kết quả từ 1 tới 10 của 11

Chủ đề: Truyện cực ngắn

  1. #1
    Avatar của NGUYỄN DUY CHINH
    Bạn Thâm Giao
    Hiện Đang :    NGUYỄN DUY CHINH đang ẩn
    Tham gia ngày : Aug 2012

    Bài gửi : 306
    Thanks
    2.285
    Thanked 2.579 Times in 306 Posts
    Blog Entries
    5

    Truyện cực ngắn

    Những truyện cực ngắn... đọc sao cay mắt quá
    Đọc rồi đọc lại vẫn buồn ... !




    Ước mơ

    Chị mua dùm thằng bé mấy tờ vé số. Sau một hồi chọn lựa, chị hỏi nó:
    - Nếu cô trúng số con chịu cô mua cho con cái gì?
    Nó nhìn chị, xoay qua xoay lại rồi nói:
    - Cho con một chiếc xe đạp, có xe đi bán xong con chạy tới trường
    liền, không bị trễ học nữa.
    Di di những ngón chân xuống đất, nó hạ giọng:
    - Cho con thêm đôi dép nữa nghe cô, để con đi học.
    Dĩ nhiên là chị không trúng số. Tôi lại thấy nó mỗi ngày đi qua nhà
    với chân trần, đầu không nón...


    Nghỉ lễ

    Cha nó xuôi ngược buôn bán trên chiếc ghe nhỏ để lo cho nó ăn học.
    Xong đại học, nó ở lại thành phố.
    Tết vừa rồi, tiễn nó đi, ông dặn: “Con đi làm, ít về. Cha mẹ nhớ lắm.
    Nhưng ráng… đến dịp lễ rảnh con về thăm cha mẹ”.
    Nó hứa.
    Lễ đến, ông hớn hở chờ nó về. Nó điện thoại bảo không về được vì sinh
    nhật bạn gái.
    Nghe xong, ông trầm ngâm, lát sau nói với mẹ nó: “Vậy là tết thằng nhỏ
    nó mới về. Còn đến bốn tháng nữa…”



    Ngày cưới của cha

    Anh hai làm ở thành phố, tổ chức đám cưới luôn trên ấy. Ba vượt hơn
    200 cây số đường quành quả các thứ lo đám cưới cho anh.
    Anh kế, rồi đến tôi đám cưới ba lo lắng đến từng chi tiết, cả đến cách
    lạy, cách đi đứng như thế nào cho phải đạo...
    Mẹ mất sớm, ba sống cô đơn hàng chục năm. Khi các con đã yên bề cả, ba
    đi thêm bước nữa, ngày cưới của ba, cả ba anh em tôi đều viện cớ vắng
    mặt...


    Lòng tin

    Xe ngừng…
    - Mận ngọt đây! ...
    - Bao nhiêu tiền bịch mận đó?
    - Dạ 2000.
    - Hổng có tiền lẻ!
    - Để con đổi cho!
    Cái bóng nhỏ lao đi. Năm phút, mười phút…
    - Trời! Đồ ranh! Nó cầm 5000 của tui đi luôn rồi!
    - Ai mà tin cái lũ đó chứ!
    - Bà tin người quá! ...
    Xe sắp lăn bánh… Cái bóng nhỏ hớt hải:
    - Dì ơi! Con gửi ba ngàn. Đợi hoài người ta mới đổi cho...


    Lời hứa

    Tết, anh chở con đi chơi. Về nhà, thằng bé khoe ầm với lũ bạn cùng
    xóm. Trong đám trẻ có thằng Linh, nhà nghèo, lặng lẽ nghe với ánh mắt
    thèm thuồng. Thấy tội, anh nói với nó: “Nếu con ngoan, tết năm sau chú

    sẽ chở con đi chơi”. Mắt thằng Linh sáng rỡ.
    Ngày lại ngày. Cuộc đời lại lặng lẽ trôi theo dòng thời gian.
    Thoắt mà đã hết năm. Lại tết. Đang ngồi cụng vài ly với đám bạn thì
    thằng Linh cứ thập thò. Vẫy tay đuổi, nó đi được một chốc rồi lại lượn
    lờ. Cáu tiết, anh quát nó. Thằng Linh oà khóc nức nở. Tiếng nó nói lẫn

    trong tiếng nấc: “Chú hứa chở con đi chơi…cả năm qua con ngoan…
    không hư một lần nào…”


    Ba

    Xưa, nội nghèo, Ba đi ở cho ông bá hộ, chăn trâu để chú được đi học.
    Thành tài, chú cưới vợ, ra riêng.
    Ngày hỏi vợ cho thằng Hai, chú mời mấy người cùng cơ quan. Ai cũng
    com-lê, cà-ra-vát. Chú bảo: Anh Hai hay đau bao tử, ở nhà nghỉ cho
    khỏe.
    Ba ừ, im lặng vác cày ra đồng. Mồ hôi đổ đầy người.
    Cũng những giọt mồ hôi ấy, xưa mặn nồng biết chừng nào, mà giờ, sao
    nghe chát cả bờ môi.


    Khoe

    Ngày xưa, khi có ai hỏi con: "Bố làm nghề gì ?" .... Bố thấy con không
    vui và không bao giờ chịu trả lời là bố làm nghề thợ hồ. Bố cố gắng
    làm việc nhiều hơn để nuôi con ăn học & mong sau này
    con có được 1 nghề mà mọi người nể trọng trong xã hội. Con thành đạt
    rồi lấy chồng. Mỗi lần khách đến chơi, câu đầu tiên bố thường nghe con
    khoe là "Nhà em làm luật sư nên lúc nào cũng bận"
    Bố buồn, chỉ ao ước được 1 lần nghe con khoe về nghề của bố ...


    Nhạt

    Người đàn bà vội vã ra đi vào một chiều mưa tầm tã.
    Ngày ngày, chỉ còn lại người đàn ông lầm lũi bên xe mì gõ đầu hẻm.
    Chẳng hiểu vì lý do gì, khách đến ăn ngày một thưa dần rồi vắng hẳn.
    ...Ngày nọ, có người đàn bà sang trọng tìm về con hẻm xưa. Không ai
    còn nhận ra bà. Người đàn ông và xe mì gõ không còn ở đó nữa. Người ta
    bảo kể từ cái dạo vợ bỏ đi, mì ông nấu không còn ngon như trước và quá nhạt.
    Nhạt nên người ta không ăn của ông nữa...





    Anh Hai

    Năm 18 tuổi, anh quyết định nghỉ học đi phụ hồ. Bố Mẹ giận dữ, mắng “
    sanh ra.. Giờ cãi lời bố mẹ… phải chi nó ngoan, siêng học như bé Út…”
    Anh lặng thinh không nói năng gì… Bố mẹ mắng mãi rồi cũng thôi. Anh đã
    quyết thế!
    Ngày bé Út vào Đại Học, phải xa nhà, lên Thành Phố ở tro. Anh tự ý bán
    đi con bò sữa – gia tài duy nhất của gia đình, gom tiền đưa cho bé Út.
    Biết chuyện, bố thở dài, mẹ lặng lẽ, bé Út khóc
    thút thít… anh cười, “ Út ráng học ngoan…”
    Miệt mài 4 năm ĐH, Út tốt nghiệp loại giỏi, được nhận ngay vào công ty
    nước ngoài, lương khá cao… Út hớn hở đón xe về quê…
    Vừa bước vào nhà, Út sững người trước tấm ảnh của anh trên bàn thờ
    nghi ngút khói… Mẹ khóc, “ Tháng trước, nó bị tai nạn khi đang phụ
    hồ…lúc hấp hối, biết con đang thi tốt nghiệp, nó dặn đừng nói con biết…”



    Đưa đón

    Nội từ quê vào thăm, mang quà quê vào cho cháu, nào là bánh đa gạo
    nếp, có cả chục trái dừa khô.
    Thấy nội lỉnh kỉnh vất vả, con trách bố: Sao không đón nội. Bố bảo: Bận quá.
    Ngoại nước ngoài về thăm quê. Các cậu, dì thuê hẳn một xe ôtô đi đón.
    Bố cũng đóng cửa hàng nghỉ buôn bán vài hôm, để cùng đi đón ngọai. Bố
    bảo: Ai cũng có mặt, bố không đi ngoại trách.


    Đợi

    “Mẹ ơi, sao bà hay ngồi ngoài cửa chiều chiều thế mẹ? Bà lãng mạn quá
    mẹ nhỉ! ” Nó cười tít mắt, tưởng tượng vu vơ ở chân trời nào chả rõ.
    Mẹ chẳng nói gì, chỉ lặng im, lâu lâu lại ngẩn lên nhìn bà, mắt mẹ thoáng

    buồn, nó chẳng hiểu vì đâu…
    Sau đó nó biết ông khi xưa đi chiến trường không về, bà thì luôn bảo
    ông “chưa” về nên hay ra ngồi ngoài ngõ đợi.
    Có lúc nó dỗi bà, bảo bà không chơi với nó mà cứ ngồi đợi ông “Ông
    không về đâu, ông chết rồi! ” Nó hét lên giận dữ, khóc thảm thiết. Bà
    vuốt má nó nựng nịu, rồi cõng nó vào trong.
    Mãi sau này, khi bà mất đi, mẹ kể nó nghe rằng: bà muốn đợi ông về,
    dẫn hồn ông đi kẻo lạc. Bà sợ năm tháng dài, mấy con ngõ trở thành lạ
    xa.
    Nó lặng im thẫn thờ, mắt thả về miên man… thấy nhớ bà vô hạn…
    Rồi chiều chiều, cũng tự khi nào không biết, nó ngồi trước hiên nhà,
    đợi bà ngang qua ...

    PVB ST
    Lần sửa cuối bởi NGUYỄN DUY CHINH; 27-02-2013 lúc 11:07 AM


  2. #2
    Avatar của TRẦN THỊ THANH LIÊM
    Điều Hành Viên Chính - Tr.Ban Đại Diện KVMB
    Hiện Đang :    TRẦN THỊ THANH LIÊM đang ẩn
    Tham gia ngày : May 2011
    Đến từ : Đại học Đại Nam Hà Nội

    Tuổi: 73
    Bài gửi : 3.829
    Thanks
    63.211
    Thanked 39.164 Times in 3.821 Posts
    Blog Entries
    6
    Dành một thoáng nhìn lại cuộc đời mình ! Chuyện thật cảm động

    Sống trong gia đình nên săn sóc cho nhau và tìm hiểu cặn kẽ, đừng vội trách móc, giận hờn. Thiếu hiểu biết săn sóc kịp thời, là vô tình mình đẩy người mình thương vào cõi chết sớm hơn, do thiếu tìm hiểu, cảm thông và chăm sóc muộn màng.


    Không một ai có được niềm vui thực sự, trừ khi người ấy được sống trong tình yêu thương.

    1/ Điều nên làm ngay

    Trong một khoá học chuyên tu ngành tâm lý học, vị giáo sư ra đề bài về nhà: “Trong vòng một tuần, anh chị hãy đến gặp người mà mình quan tâm và nói với họ rằng anh chị yêu mến họ. Đó phải là người mà trước đây, hoặc đã lâu anh chị không nói những lời như vậy.”
    Đề bài xem ra đơn giản. Thế nhưng, hầu hết cánh đàn ông trong lớp đều đã trên 30 tuổi và cảm thấy vô cùng khó khăn khi thể hiện đề bài này vì họ hiếm khi thể hiện tình cảm của mình với một ai đó.
    Đầu giờ học tuần sau, vị giáo sư hỏi có ai muốn kể lại cho cả lớp nghe câu chuyện của mình hay không. Dường như ông chờ đợi một phụ nữ xung phong trả lời. Thế nhưng, một cánh tay nam giới đã giơ lên. Anh ta trông có vẻ xúc động lắm:
    “Cách đây 5 năm, giữa tôi và bố có một bất đồng sâu sắc, và từ đó đến nay vẫn chưa giải quyết được. Tôi tránh gặp mặt ông ngoại trừ những trường hợp chẳng đặng đừng khi phải họp mặt gia đình. Nhưng ngay cả những lúc ấy, chúng tôi cũng hầu như không nói với nhau một lời nào. Vì vậy, tôi đã tự thuyết phục bản thân đến để xin lỗi và nói với bố tôi rằng tôi yêu ông ấy.
    Quyết định ấy dường như đã làm giảm đi phần nào áp lực nặng nề trong lòng tôi. Đêm hôm đó, tôi hầu như chẳng chợp mắt được. Ngày hôm sau, tôi đến nhà bố mẹ và bấm chuông, lòng thầm mong bố sẽ mở cửa cho tôi. Tôi lo sợ rằng nếu mẹ mở cửa thì dự định của tôi sẽ không thành, tôi sẽ bày tỏ với mẹ thay vì với bố. Nhưng may quá, bố tôi đã ra mở cửa.
    Tôi bước vào và nói: “Con không làm mất thời gian của bố đâu, con đến chỉ để nói với bố rằng bố hãy tha lỗi cho con và con yêu bố”.
    Có một sự chuyển biến trên khuôn mặt bố tôi. Gương mặt ông dãn ra, những nếp nhăn dường như biến mất và ông bắt đầu khóc. Ông bước đến, ôm chầm lấy tôi và nói: “Bố cũng yêu con, con trai ạ. Nhưng bố chưa biết làm thế nào để có thể nói với con điều đó”.

    Đó là thời khắc quý báu nhất trong đời tôi. Hai ngày sau, bố tôi đột ngột bị một cơn đau tim và vẫn còn nằm trong bệnh viện cho đến bây giờ. Nếu như tôi trì hoãn bộc lộ với bố, có lẽ tôi không bao giờ còn có cơ hội nào nữa”.
    Dennis E. Mannering



    2/ Bộ quần áo cũ
    Sống chung với một ông bố chồng già yếu, bướng bỉnh là chuyện không dễ. Ông hay than phiền, hỏi những câu không đúng lúc và từ chối các món ăn cần thiết. Ông hãnh diện về thời trai trẻ, cứ kể đi kể lại các câu chuyện của thời vàng son. Hồi đó, là chỉ huy trong quân đội...ông luôn đặt lý trí lên trên tình cảm. Tôi biết ông là người tốt, nhưng có cảm giác ông sống vì khối óc chứ không vì con tim, thiếu sự thông cảm.
    Hôm nay đưa ông đi lễ ở nhà thờ, một lần nữa ông lại mặc bộ đồ vest cũ sờn rách. Tôi nhẹ nhàng:
    -Bố nên thay bộ đồ con mua hôm trước, bộ quần áo này cũ quá.
    -Nhưng bố thích mặc bộ này!
    Tôi bắt đầu cau có:
    -Nhưng mặc như vậy đi chỗ đông người rất kỳ, người ta sẽ nghĩ tụi con bỏ bê không chăm sóc bố.
    Ông già buồn rầu, lặp lại:
    -Bố thích bộ quần áo này lắm.
    Tôi cũng cương quyết:
    -Bố nên thay ngay kẻo trễ, con không thấy có lý do gì để bố thích nó.
    Ông già trả lời rất gọn ghẽ, chân thành, lâu nay ít khi nào tôi thấy ông minh mẫn như vậy:
    -Chính mẹ đã tặng bố bộ quần áo này để mặc ngày kỷ niệm thành hôn. Khi chồng con ra trường, bố cũng mặc bộ quần áo này. Ngày đưa mẹ con ra nghĩa trang, bố cũng mặc bộ đồ này, bố thấy thật vui và xúc động khi mặc nó.
    Nước mắt ông già hoen trên mi, rơi xuống gò má nhăn nheo. Tôi hụt hẫng và hết sức bối rối. Bố chồng tôi sống tình cảm và có lý hơn tôi nghĩ.
    Trước khi quyết đoán người nào đó khô khan không có trái tim, tôi nên xét lại trái tim mình đã.


    3/ Bệnh và Lười
    Cũng như các bà vợ khác, vợ tui kỳ này làm biếng quá. Đi làm về là nằm trên giường xem phim, chẳng chịu nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa gì ráo. Tôi có la, nó ấp úng trả lời:
    - Em thấy mệt quá, chẳng làm gì được cả. Nằm nhưng không ngủ được nên mới bật máy xem phim, chứ không cố ý xem phim.
    Con vợ tui chơi chữ ghê, xem mà không xem, nó biện hộ kiểu này ai nghe cho được.
    Tui định bụng hôm nay về mà bếp núc lạnh tanh, sẽ đập tan cái TV ra cho biết mặt. Về nhà, quả nhiên cơm canh không có, đứa con nhỏ hoảng hốt:
    -Ba ơi, anh Hai đưa má vào bệnh viện rồi, má bị xỉu phải cấp cứu.
    Tui vội vã vào nhà thương. Người ta đã chẩn bệnh xong. Vợ tui có lẽ bị ung thư xương. Hèn chi mấy tuần nay nó đau nhức, than thở mà tui nghĩ nó giả bộ nên không thèm nghe, cũng chẳng đưa đi bác sĩ.
    Bệnh ung thư phát mạnh quá, sau vài tuần, bác sĩ cho biết nó không còn ở với tui được bao lâu nữa. Ung thư ngực thì cắt vú, ung thư xương không biết cắt ở đâu! Phổi vợ tui cũng có vấn đề, vì bao năm qua phải ngửi mùi thuốc lá tui hút. Tui không dám nói với nó tui đã nghĩ xấu và giận nó không chịu nấu cơm, dọn dẹp. Cô vợ đầu ấp tay gối bao nhiều năm mà nó đau đớn, bịnh nặng tui cũng không biết. Vậy mà nó vẫn cố gắng đi làm kiếm tiền, chỉ khi về mới nằm liệt ra thôi. Tui hối hận quá chừng, trốn vào nhà vệ sinh của bệnh viện khóc rấm rứt. Thằng Tây đen nhìn tui ái ngại, hỏi tui có OK không. Tui không biết than thở cùng ai, nên dù tiếng Anh dở ẹt, cũng sổ một tràng. Nó có vẻ thông cảm nhưng chỉ phán được một tiếng “sorry” rồi đi ra.
    Tui trở vào phòng thăm vợ. Mới mấy tuần mà nó ốm nhom xanh lè, tay chân dây rợ, kim chích chằng chịt. Nó thì thầm:
    -Ở đây buồn và ồn quá, em muốn về nhà. Em sẽ nấu món giả cày mà anh thích đó.
    Tui vỗ về:
    -Em ráng lo nghỉ ngơi, đừng bận tâm.
    Tui ráng nấu mấy món ngon đem vào nhà thương, nhưng nó không ăn được nữa. Tui lại khóc. Lạ ghê, trước giờ tui rất oai phong, la mắng vợ con mỗi ngày, uy quyền lắm mà bây giờ mít ướt quá sức …

    - Bạn hãy dành thời gian cho những người xung quanh mình – cho dù chỉ là để làm một việc nhỏ nhoi !

    Albert Schweitzer


  3. #3
    Avatar của NGUYỄN DUY CHINH
    Bạn Thâm Giao
    Hiện Đang :    NGUYỄN DUY CHINH đang ẩn
    Tham gia ngày : Aug 2012

    Bài gửi : 306
    Thanks
    2.285
    Thanked 2.579 Times in 306 Posts
    Blog Entries
    5
    Đọc lại vẫn vui!
    Như ý của Thượng Đế thì còn ai mà "tặng" quà 8/3 nữa nhỉ ?



    chỉ muỗi cái mới đốt con người chứ muỗi đực thì vô can...


    [FONT='times new roman', 'new york', times, serif]
    Ảnh minh hoạ




    Chết Sướng Hơn


    Một chú muỗi đực đang tà tà bay qua, bay lại thì bất ngờ, bị người kia xòe bàn tay đập cái chát. Chết, dẹp lép. Quá uất ức, linh hồn muỗi không siêu thoát được mà bay lại bay vút lên trời xanh, vượt qua trăm ngàn tinh tú đến cúi lạy trước Thượng Đế khóc lóc:
    - Thưa ngài, con có làm chi nên tội đâu mà để bị loài người đập chết thẳng tay như vậy. Xin ngài cứu xét cho con được hồi sinh.
    - Thế anh có chích người ta không ?
    - Thưa không. Hoàn toàn không. Chỉ có đám "muỗi cái" khát máu mới rủ nhau đi chích người ta. Đám muỗi đực tụi con là dân "chay trường". Bữa nào vui lắm cũng chỉ rủ nhau đi hút mật hoa mà thôi.
    Thượng Đế gọi đám kỹ sư mang blue print ra coi lại.
    Kỹ sư trưởng coi xong, kính cẩn:
    - Thưa Thượng Đế, theo bản design của ngài hồi khai thiên lập địa thì chỉ có "muỗi cái" trưởng thành mới chích hút máu người và động vật máu nóng để nuôi trứng phát triển duy trì nòi giống. Muỗi cái có vòi dạng đặc biệt có thể xuyên thủng da người và động vật để hút máu. Muỗi cái cần hút thêm máu để có nguồn protein để sản sinh ra trứng. Còn muỗi đực được design với 1 cái vòi có đầu loe ra như hình loa kèn chỉ để mút những giọt sương đêm đọng trên hoa trái hoặc mật hoa mà thôi, tuyệt đối không chích ai được.
    Tóm lại, muỗi đực là dân "ăn chay trường".
    Quay qua muỗi đực, Thượng đế trầm ngâm:
    - Thế anh có "chích" mấy nàng "muỗi cái" không?
    Muỗi đực lật đật lại sát gần Thượng đế, trình ngài xem cái vòi toè loe của mình rồi phân bua:
    - Thưa ngài, xin ngài coi lại xem, cái vòi này mà chích được ai !
    - Anh hiểu sai ý ta rồi. Ta hỏi anh có "chích" muỗi cái bằng cái vòi khác cơ, cái vòi kia kìa. Vừa nói, ngài vừa chỉ tay vào hạ thể muỗi đực
    Muỗi đực cúi đầu, gãi tai, thú nhận:
    - Thưa, cái vụ này thì có. Có đều đều.
    Suy nghĩ hồi lâu, Thượng Đế phán:
    - Chính vì anh "chích" con muỗi cái, nó có bầu, nó cần protein để nuôi con anh, nó mới phải đi chích máu người. Nếu anh đừng chích nó thì nó cũng chỉ hút sương, hút mật, cũng "trường chay" như anh thôi... Kể cũng không oan uổng gì...
    Thượng Đế chưa dứt lời thì muỗi đực, biết mình đuối lý, bật khóc nức nở.
    Thượng đế mềm lòng:
    - Thôi được, ta có thể cho anh sống lại với một điều kiện
    - Điều kiện gì, thưa ngài ?
    - Anh sẽ không bao giờ được "chích" muỗi cái nữa. Anh có bằng lòng không ?
    Muỗi đực cúi đầu, suy nghĩ một lát, lẩm bẩm như là nói với chính mình:
    - Nếu vậy, chết sướng hơn ...


    PVB (Sưu tầm
    )

    [/FONT]


  4. #4
    Avatar của NGUYỄN DUY CHINH
    Bạn Thâm Giao
    Hiện Đang :    NGUYỄN DUY CHINH đang ẩn
    Tham gia ngày : Aug 2012

    Bài gửi : 306
    Thanks
    2.285
    Thanked 2.579 Times in 306 Posts
    Blog Entries
    5

    Chuyện về người già

    Nỗi sợ của người già

    Cách đây 30 năm, khi bước vào tuổi 50, tôi chân tình hỏi ông bạn vong niên: “Cuộc đời này khi về già ông sợ điều gì nhất?”. Tức thì ông bạn trả lời: “Ở tuổi về già, tôi chỉ sợ duy nhất một điều là… chết đói !”.



    Câu trả lời rất ngắn gọn, nhưng khiến tôi đêm ngày suy nghĩ. Bởi theo cách hiểu giản đơn thì hằng ngày người già ăn uống có tốn kém bao nhiêu?
    Năm tháng trôi qua, tôi đã tìm đọc nhiều sách vở và qua nhiều trải nghiệm nên rất tâm đắc lời Phật dạy rằng: “… Con người sống ở trên đời có tám nỗi khổ, thì tuổi già… là một trong những nỗi khổ được coi là khủng khiếp nhất !”
    Bởi ngoài xã hội, người có địa vị, chức tước cao, họ càng có nhiều quyền lực. Mỗi lời nói, mỗi bước đi, họ sẽ có nhiều người lắng nghe, có lắm kẻ vâng người dạ. Song với bậc làm cha, làm mẹ trong gia đình thì ngược lại. Bởi các cụ tuổi đời ngày một cao đâu còn làm ra hạt thóc, củ khoai… Dẫu rằng hằng ngày được con cháu gọi là ông, là bà, là cụ, là cố… nhưng sức khỏe ngày một kém; bệnh tật ngày một nhiều. Do đó tiếng nói và uy tín của các cụ sẽ ngày một tụt dốc và hết phần tác dụng.
    Lúc đó, trong không ít gia đình, chân lý và lẽ phải sẽ thuộc vào những thành viên có khả năng kiếm được nhiều tiền.
    Thế nên, cái sự … “chết đói “ mà ông bạn vong niên của tôi nói trước đây như đã được chứng minh đâu phải vì người già không có gì ăn. Mà do sự ứng xử nhạt nhẽo, thậm chí hắt hủi tệ bạc của con cháu.
    Chúng ta đang sống trong thời đại nền khoa học văn minh đem lại lắm cái được, nhưng cũng làm mất đi không biết bao nhiêu cái hay, cái đẹp mà ông cha ta đã ngàn đời tạo dựng. Khi mà sức mạnh của đồng tiền có khả năng ngự trị trên nhiều lĩnh vực. Nền tảng gia đình đã bị tấn công từ mọi phía.
    Cùng chung một mái nhà nhưng vợ chồng con cái đều có một phòng riêng biệt, cửa đóng then cài... Tình cảm của họ chỉ còn là những viên sỏi không hồn, huống hồ thân phận người già !
    Phải chăng câu tục ngữ đáng giá ngàn vàng “Trẻ cậy cha, già cậy con” đã không còn tác dụng ?
    Đó còn là những người ở tuổi về già mà không có lương hưu. Hoặc ít nhiều trợ cấp không đủ sống mươi lăm ngày và hơn thế. Dẫu rằng pháp luật có lời bênh vực “người già được quyền nghỉ ngơi, được quyền hưởng thụ, được quyền chăm sóc” nhưng nếu “sổ đỏ” cách đây ít năm đã trót sang tên cho con, thì các cụ chỉ còn là hai bàn tay trắng với tuổi già mà thôi
    Dường như cũng đã lường được tình huống này nên người xưa có dạy: “Sống được tuổi về già dù ở thời đại nào cũng phải quan tâm đến các thế hệ nối tiếp. Nhưng chúng ta cũng chỉ nên “nhìn” bằng một mắt - còn một mắt phải dành “nhìn” cho chính bản thân mình.
    Đó không phải là vị kỷ. Bởi người già vốn tự trọng và hay tủi thân. Chớ có dại dột vội vàng đem hết của cải, đem cả đất đai nhà cửa giao cho con, cho cháu rồi ngồi đó mà chờ lòng hiếu thảo, cầu mong sự hảo tâm của chúng, thì thôi rồi… cuộc đời sẽ chìm trong nước mắt”.
    Hóa ra chuyện con cái ăn ở có hiếu có nghĩa thời nào cũng có, hoặc đối xử tàn nhẫn với cha mẹ già cũng là chuyện có tự ngàn xưa.



    Theo Trần Ngọc Lân
    PLVN



  5. #5
    Avatar của NGUYỄN DUY CHINH
    Bạn Thâm Giao
    Hiện Đang :    NGUYỄN DUY CHINH đang ẩn
    Tham gia ngày : Aug 2012

    Bài gửi : 306
    Thanks
    2.285
    Thanked 2.579 Times in 306 Posts
    Blog Entries
    5
    Một Nửa Người Đàn Ông !!!

    Cô chăm chú sửa lại bản thảo của cuốn tiểu thuyết một lần chót, trước khi mang sang nhà in. Làm công việc sửa đổi văn chương bản thảo cho nhà xuất bản, không lúc nào mà cô rảnh rỗi được. Trong tháng này có 5 cuốn truyện dài sẽ được in, cả 5 cuốn đều là sách của tác giả có sách xuất bản lần đầu.
    Cô nghe tiếng gõ cửa, rồi chiếc đầu của người tùy phái ló vào.
    “Thưa cô, có một bà muốn gặp cô”
    “Ai vậy, ông có hỏi tên hộ tôi không? “
    “Tôi có hỏi, bà âý nói tên là Lan”.
    Cô cố nhớ tên của các tác giả mới trong đầu. Không có ai là Lan cả, họ đều là phái nam. Cô nói với người tùy phái;
    “Ông mời hộ bà Lan vào văn phòng ngoài đó, tôi sẽ ra. Cũng sắp đến giờ tôi đi ăn trưa rồi.”
    Đợi cho người tùy phái khuất sau cánh cửa, cô quay điện thoại gọi bạn:
    “Hôm nay em muốn đi ăn mì ở Đinh Liệt-Cửa Nam, em sẽ đến đó độ 20 phút nữa, em có một người khách đang chờ. Nhưng em sẽ tiếp họ 5 phút thôi.”

    Người đàn bà khỏang ngoài 45 tuổi, ăn mặc giản dị nhưng lịch sự, nét mặt khô nhưng trí thức. Bà ta ngồi yên không đứng lên khi cô xuất hiện. Cặp chân mày hơi cau lại một chút, bà chờ cô tự giới thiệu trước.
    Cô hơi khựng lại một giây,nhưng tự chủ được ngay, cô quen với những người đến gặp cô để nhờ vả, nên cô hỏi với giọng không được vồn vã lắm:
    “Tôi là Tâm, bà cần gặp tôi có việc gì?”
    Người đàn bà nhìn thẳng vào mặt cô, nói chậm và ngắn.
    “Tôi là vợ của ông Minh.”

    Cô đứng lặng, nghe như có một đường nước mưa lạnh vừa chẩy từ cổ áo xuống lưng. Cô biết chuyện này rồi thế nào cũng đến, nhưng cô không thể đoán trước là nó đến vào buổi trưa hôm nay. Cô biết rất rõ mình phải nói gì với bà Lan. Cô lấy lại bình tĩnh, kéo một chiếc ghế ngồi đối diện với vợ của người yêu mình (hay người mình yêu, cũng thế.)

    Cô ngồi yên, thở một hơi thật sâu, quan sát một bà vợ. Vợ của người đàn ông mình đang liên hệ. Cô muốn biết chắc người đàn bà này sẽ hiểu những điều mình sắp nói.

    Cô đi thẳng vào vấn đề hộ người đàn bà.
    “ Chắc bà đến đây để cho tôi biết là anh Minh đã có gia đình. Thưa bà, tôi biết điều này đã lâu. Và không bao giờ tôi có ý định kéo anh Minh ra khỏi gia đình của anh ấy.” Cô nói luôn một hơi dài.

    Người đàn bà ngạc nhiên về sự bình tĩnh của cô, bà ngẩn ra một lúc ngắm tình địch của mình. Trước mặt bà là một phụ nữ trẻ (chắc chỉ lớn hơn con gái lớn của bà bốn, năm tuổi). Hai con mắt sáng trên một khuôn mặt nhỏ, cắt tóc ngắn, mặt không phấn chỉ thoa một chút son mầu san hô nhạt, cùng mầu với chiếc sơ mi , chiếc quần jeans đen sát vào người, cô hơi gầy. Cả người cô toát ra vẻ vừa thông minh vừa bướng bỉnh. Bà tự hỏi. “Cái vẻ nào của người con gái này đã quyến rũ chồng mình?”
    Bà hỏi lại với giọng hơi ngập ngừng:
    “ Cô không bao giờ có ý định kéo anh Minh ra khỏi gia đình của anh ấy thì tại sao cô đi lại với anh ấy cả hai năm nay, có điều gì bảo đảm là cô sẽ không lấy anh ấy một ngày gần đây?”

    Cô điềm đạm:
    “Thưa bà đã hai năm nay, từ khi anh Minh có liên hệ với tôi, ngày nào anh Minh cũng có mặt ở nhà một bữa ăn. Hôm thì về ăn trưa, hôm thì ăn cơm chiều. Buổi tối, anh Minh ngủ ở nhà, lương đem về không thiếu một đồng. Như thế không chứng tỏ được là tôi sẽ chẳng bao giờ muốn chiếm đọat anh ấy của bà hay sao?”

    Người đàn bà ngẩn ra vài giây trước lý luận lạ lùng của cô. Bà ta chưa biết phải nói gì thì cô đã tiếp, cô nói như cô đang tâm sự với một người bạn thân hay có thể cô ta đang viết một trang tiểu thuyết thì cũng thế.

    “ Xin bà cứ an tâm. Anh Minh kết bạn với tôi là một sự an toàn cho hạnh phúc gia đình của bà. Thú thực với bà, tôi đã hơn 30 tuổi. Nhưng không bao giờ tôi có tư tưởng muốn lệ thuộc, hay muốn làm sở hữu chủ nguyên một người đàn ông. Tôi xin lỗi bà khi phải nói điều này. Tôi không hiểu được tại sao phần đông những người đàn bà trên mặt đất này lại có thể đặt mình lệ thuộc vào một người đàn ông nguyên một ngày, rồi những ngày đó kéo ra cả suốt đời mình. Hay có người đàn bà muốn làm chủ một người đàn ông như làm chủ một ngôi nhà, một cái thuyền, một chiếc xe. Rồi khi không ưng ý cũng không làm sao mà đem cầm, đem bán đi được như cái xe, như ngôi nhà. Đành đợi đến ngày họ chết mới đem chôn xuống đất.
    Tôi chỉ có thể ăn một bữa trưa với anh Minh, hoặc một bữa chiều, gặp mặt vài tiếng trong một ngày. Nếu bây giờ anh Minh đòi hỏi tôi phải là của anh ấy 24 giờ trong một ngày, phải buộc vào một tờ văn tự như giấy chủ quyền động sản, hay bất động sản, thì chắc chắn là tôi sẽ chấm dứt sự liên hệ lập tức.
    Bà không mất mát gì cả. Anh Minh là người đàn ông đào hoa, anh ấy không có tôi, anh ấy sẽ đi với người khác. Lúc đó bà mới nên lo ngại. Nếu tôi không có anh Minh, dĩ nhiên cũng rất nhiều người đàn ông khác muốn đến làm bạn với tôi. Vì họ biết tôi không bắt họ cưới hỏi, không lệ thuộc vào họ, cũng không muốn làm chủ họ, tôi không nhận quà tặng, khi đi ăn, đi chơi thì tôi cũng thay phiên trả tiền.

    Người đàn bà ngắt lời cô bằng một cái khoát tay, trước khi nói.
    “ Thế cô cho là cô chỉ gặp anh Minh có mấy tiếng một ngày, không phải là chiếm đoạt hay sao ?”

    “Thưa bà, tôi xin hỏi lại. Trong một ngày của bà, bà nghĩ đến bà bao nhiêu tiếng? Bà nghĩ đến anh Minh bao nhiêu tiếng? Chúng ta, ai cũng có thế giới riêng của mình, và ai trong một lúc nào đó chắc cũng muốn người khác để cho mình được yên thân. Những lúc bà không cần có anh Minh bên cạnh, thì việc anh ấy đi đâu và làm gì có quan trọng lắm không?
    Tôi biết bà đang nghĩ gì trong đầu. Chắc bà cho tôi là một người mất thăng bằng. Hay có thể là bà cho tôi đang tìm cách lừa bà, để một ngày nào đó tôi sẽ chiếm đoạt nguyên cả anh Minh.

    Không, không bao giờ tôi cần nguyên một người đàn ông cả, tôi chỉ cần một nửa thôi. Có nhiều người phải uống nguyên một ly trà mới thấy vị ngon, phải ăn nguyên một trái táo mới hài lòng, phải đến được chân núi, hay trèo lên đỉnh núi để thưởng thức thì mới mãn nguyện, sông thì phải đi hết dòng mới thỏa chí, phải được lấy nguyên một ông chồng và được gọi là vợ thì mới cho là sung sướng. Tôi thì trà uống một ngụm, táo cắn một miếng, núi nhìn một góc, sông yêu một khúc, đàn ông hưởng một nửa. Suốt đời chỉ là người tình thì cũng đã thấy mình dư thừa hạnh phúc. Bà cứ an lòng ra về.

    Người đàn bà kéo ghế đứng lên, bà thấy không cần phải nghe thêm nữa. Bà biết có nói gì cũng vô ích. Minh sẽ không bao giờ buông được người con gái đầy quyến rũ lạ lùng mà không ai phải cưu mang này. Và cô ta là người sống với những sản phẩm của tưởng tượng đó thì cũng sẽ chẳng bao giờ muốn thế chỗ của bà. Bà ra về. Họ không chào nhau. Nhưng người tình đứng nhìn theo cho đến lúc cái bóng của người vợ khuất ở một ngã rẽ.

    Bà không an lòng chút nào như lời khuyên của cô. Bà vừa đi vừa nghĩ về những câu nói của tình địch, bà phân vân tự hỏi. Cô ta là nhà văn, cô làm việc cả ngày với chữ, là những tưởng tượng của riêng cô và của thiên hạ trộn chung vào với nhau. Những điều cô nói ra là mặt thật của đời sống, hay chỉ là một chương sách cô vừa đọc hoặc cô sắp viết? Nhưng thật hay không, đời sống hay tiểu thuyết. Những lời đó làm bà phải lưu ý.
    Gần hai chục năm nay taị sao bà lại để mình lệ thuộc vào nguyên một người đàn ông như thế? Nếu bà biết sớm suy nghĩ như cô ta, chỉ cần giữ một nửa thôi, thì cuộc sống sẽ thanh thản biết bao !

    Cô đổi ý định ra ngoài ăn trưa, cô nhờ người tùy phái ra mua thức ăn đem về sở. Cô gác ống điện thọai ra ngoài. Một nửa người đàn ông hôm nay cô cũng không thấy hấp dẫn nữa.
    TĐQ ST

    <b></b>


  6. #6
    Avatar của NGUYỄN DUY CHINH
    Bạn Thâm Giao
    Hiện Đang :    NGUYỄN DUY CHINH đang ẩn
    Tham gia ngày : Aug 2012

    Bài gửi : 306
    Thanks
    2.285
    Thanked 2.579 Times in 306 Posts
    Blog Entries
    5
    1. Chuyện về loài chim ó:


    Nếu đặt một con chim ó vào trong một chiếc lồng, với kích thước khoảng 2m x 2,5m, nhưng hoàn toàn không có nóc, tức là phần trên được mở toang; con chim này sẽ vẫn hoàn toàn là một… tù nhân trong lồng đó.
    Lý do: con chim ó luôn bắt đầu bay “chạy đà” khoảng 3- 4m đầu tiên. Không có quãng đường để chạy, theo thói quen, chim ó không thể bay lên, và sẽ chấp nhận bị cầm tù suốt đời, trong một “nhà giam” nhỏ không có mái!



    2. Câu chuyện con dơi:

    Một con dơi thường bay ra ngoài kiếm ăn vào buổi tối. Nó là một sinh vật nhanh nhẹn, linh lợi và bay chính xác.
    Tuy nhiên, nó không thể cất cánh mà lại thả người rớt xuống rồi mới bay. Nếu nó được đặt trên sàn hoặc một mặt phẳng, thì nó chỉ có thể lê bước loanh quanh một cách vô vọng, và, tất nhiên vô dụng, không thể bay đi.
    Cho đến khi nó được rớt từ một độ cao nhỏ thôi là có thể tung mình bay vào không trung.





    3. Câu chuyện về con ong nghệ:

    Con ong nghệ, nếu bị thả vào một cái ly lớn không đậy nắp, cũng sẽ ở trong ly đó cho đến chết.
    Nó không bao giờ nhìn thấy đường thoát ở phía trên, mà chỉ cố gắng tìm cách nào đó thoát ra qua các mặt ngang bên, hoặc qua… đáy ly.





    4. Và câu chuyện về con người…

    Trong rất nhiều trường hợp, con người cũng giống như con chim ó, con dơi và con ong nghệ ở trên. Vật lộn với tất cả các vấn đề rắc rối của mình, mà không bao giờ nhận ra rằng rất có thể có một giải pháp ở rất gần, trước mắt, vì từ lâu, con người đã thường tự giam mình trong những cái lồng của thói quen, sự cố chấp, sự ích kỷ, tham lam… và sự lệ thuộc vào người khác.



  7. #7
    Avatar của Lê Đức Mẫn
    Điều Hành Viên-P.Ban Đại Diện KVMB
    Hiện Đang :    Lê Đức Mẫn đang ẩn
    Tham gia ngày : Jul 2012

    Tuổi: 82
    Bài gửi : 974
    Thanks
    17.062
    Thanked 11.438 Times in 974 Posts

    Truyện cười

    Tưởng là ông?

    Một cô gái tóc vàng đi du lịch châu Âu vào mùa tuyết rơi. Đến thành phố nọ, cô vào một khách sạn có tên Mùa Đông thuê phòng. Trong lúc chờ làm thủ tục, cô nhìn thấy tấm bảng treo thông báo về độ dày của tuyết ở các khu vực lân cận như sau:
    - Mousi: 15 cm, mềm.
    - Kini: 20 cm, hơi cứng.
    - London : 25 cm, rất cứng.
    Cô hồ hởi ghé tai nhân viên đón khách:
    - Này cô, ông London ở phòng nào nhỉ?


    CAO CƠ

    Cô bé ra công viên chơi thấy một thằng bé đang đá bóng. Thằng bé nhìn cô bé chế giễu:
    - Tao có trái bóng đẹp không này? Mày có không?
    Cô bé oà khóc chạy về nhà kể với mẹ. Một lúc sau cô quay lại với một quả bóng to hơn, đẹp hơn.
    Thằng bé thấy thế tức lắm. Hôm sau, cô bé ra công viên thấy thằng bé hôm qua đang đi xe đạp. Thằng bé nhìn cô bé khoe khoang:
    - Tao có xe đạp đẹp này? Mày có không?
    Cô bé lại khóc chạy về nhà kể với mẹ. Một giờ sau, cô quay lại với chiếc xe đạp tuyệt đẹp và kiêu hãnh nhìn thằng bé.
    Thằng bé tức lắm, tụt quần xuống đầu gối chỉ vào chỗ ấy gào lên:
    - Mày sẽ không bao giờ có cái này đâu!
    Cô bé òa khóc bỏ chạy và chỉ một lát sau đã thấy cô bé trở lại. Cô bé đứng trước mặt thằng bé, tốc váy lên và chỉ vào đó, hét to:
    - Mẹ tao bảo: Chừng nào mà tao còn có cái này thì tao muốn bao nhiêu cái như mày cũng có!



    Trong một lớp học
    Thầy hỏi : " Từ những con số 0,1,2,3,4,5,6,7 em nào có thể thêm các danh-từ vào để ghép với các số này thành câu có nghĩa không ? "


    Một em 'quấn-khăn-đỏ' giơ tay lên : "Thưa Thầy, ta đi du lịch 7 ngày, 6 đêm, ở khách sạn 5 sao, tầng thứ 4, phòng số 3, gồm 2 người & chỉ 1 giường và 0 ai có quần áo cả ".


    Nhẹ tay

    Nha sĩ đang cắm cúi làm răng cho một khách nữ, đột nhiên la lên:

    - Xin lỗi bà, cái mà bà đang bấu tay vào là bộ phận riêng tư của tôi chứ không phải thành ghế đâu.

    - Tôi biết, thế thì cả hai chúng ta sẽ cố gắng nhẹ tay để không làm đau nhau nhé?




    Định nghĩa vui về con gái !

    Con gái 8 tuổi như thể dục dụng cụ, không tên con trai nào thèm để ý.

    Con gái 18 tuổi như bóng đá, 22 "thằng" tranh một quả.

    Con gái 28 tuổi như bóng rổ, tỉ lệ tranh giảm còn 10 thằng một quả.

    "Con gái" 38 tuổi như bóng bàn, bạn luôn cố hất sang bên đối phương.

    "Con gái" 48 tuổi như bóng chày, bạn cố đánh đi thật xa.

    Trên 58 tuổi, rất đơn giản đó là bi-da, mục tiêu duy nhất là cho"xuống lỗ“.


    Chết vì thằng bán kem

    Ông mất. Cháu đến chia buồn với bà.
    - Sao ông đang khỏe, chuẩn bị kỷ niệm thượng thọ 90 tuổi mà lại ốm đột ngột vậy bà? Ông mất khi nào?
    - Cháu yêu à - Bà già giàn giụa nước mắt - Ông cháu mất khi ông bà đang làm "chuyện ấy".
    - Ông bà "đại lão" rồi sao lại còn làm việc đó nữa? Quá nguy hiểm!
    - Cũng không đến nỗi đâu, vì ông bà thường làm theo tiếng chuông nhà thờ mà. Dinh... Dong... Dinh... Dong... Cháu thấy không, chậm rãi, nhẹ nhàng mà vẫn rất tuyệt. Nhưng ai mà ngờ được là sáng hôm đó lại có thằng bán kem đi ngang qua đây cơ chứ.
    - !!!


    Người chồng thành thật !

    Vợ hỏi: - Anh đã ngủ với bao nhiêu người đàn bà??
    Chồng trả lời ngon lành: - Chỉ có mình em yêu! Với tất cả người khác anh... đều thức.


    Tôi Không Phải Thợ Chuyên Môn

    Vợ nói với chồng:
    - Cái bếp điện không thấy nóng, anh xem thế nào sửa giúp em..
    Cô vợ chưa mói hết câu ông chồng đã gắt lên:
    - Sửa? Tôi đâu phải thợ điện!
    Nói xong liền lên xe đi làm. Ngày hôm sau cô vợ lại nói:
    - Cái bàn nhà mình gãy một chân rồi, anh đóng lại giúp em đi.
    Ông chồng lại gắt lên:
    - Đóng bàn? Tôi đâu phải thợ mộc!
    Nói xong liền lên xe đi làm.Chiều về, anh chồng thấy vợ đang nấu ăn bằng bếp điện, nhìn sang thấy cái bàn đã có đủ chân.
    Ngạc nhiên lắm anh ta bèn hỏi: - Ai sửa mấy thứ đó vậy?

    Chị vợ trả lời rằng đã nhờ ông hàng xóm sửa giùm.
    Anh chồng hỏi tiếp: - Thế lão đòi bao nhiêu? - Ông ấy nói hoặc vá cho ông ta cái áo sơ mi, hoặc cho ông ấy " YÊU" một chút.
    - Thế cô nhận vá cái áo sơ mi cho lão ta chứ? - Anh điên à? Tôi đâu phải thợ may?

    “Bố ơi!”.

    Có 2 vợ chồng sinh được 1 đứa con trai rất kháu khỉnh. Tuy nhiên đến tận 2 tuổi nó vẫn chưa biết nói.
    Dù cả nhà cố gắng tập nói nhưng thằng bé cũng chỉ kêu vài tiếng ú ớ.
    Rồi đến năm 3 tuôi.. rồi 4 tuổi... nó vẫn chẳng nói được câu nào.
    Phải đến lần sinh nhật thứ 5 thằng bé mới nói được 1 câu: "Ông Ngoại"!.
    Khỏi phải nói cả gia đình sướng đến phát điên, mở tiệc ăn mừng tưng bừng. Nhưng đến ngày hôm sau thì ông ngoại thằng bé qua đời...
    Thế rồi nó lại rơi vào im lặng suốt 1 tháng.
    Sau 1 tháng đó thằng bé lại bật ra được 1 câu nữa: "Bà Ngoại".
    Sáng hôm sau bà ngoại thằng bé qua đời.
    Rồi nó lại rơi vào im lặng. Cả nhà bắt đầu thấy lo sợ...
    Thế rồi ngày đó cũng đến, thằng bé cất tiếng gọi: “Bố ơi!”.
    Người bố buồn chán, ăn một bữa cơm ngon cuối cùng trong đời rồi lên giường nằm chờ trời sáng, đợi cái chết. Đợi lâu quá ông ta ngủ quên mất.
    Sáng sớm hôm sau ông ta bị đánh thức bởi tiếng kêu khóc thảm thiết từ bên nhà hàng xóm.
    Ông hàng xóm đã qua đời !!!


    Ly dị và … lý lẽ đàn ông

    Trong một phiên tòa ly dị, hai bên tranh cãi về việc giữ đứa con trai duy nhất.
    Người mẹ, giọng vô cùng xúc động, tự bênh vực:
    - Thưa quan tòa… đứa trẻ này đã được cấu tạo trong tôi… Nó sinh ra từ bụng của tôi… Vậy nên tôi xứng đáng được giữ nó!
    Quan tòa, cũng rất xúc động và hầu như đã bị thuyết phục, cho phép người chồng nói.
    Người chồng thực tế:
    - Thưa quan tòa, tôi chỉ xin có một câu hỏi:
    Khi tôi bỏ một đồng tiền vào trong cái máy bán nước, thì cái lon nước chui ra là của tôi hay là của cái máy?


    RANH NGÔN

    -------------------------------------------------------------------------------------------
    Cuộc đời là 1 vòng luẩn quẩn:
    Sinh ra 2 tuổi ĐÁI BÔ
    20 tuổi có BỒ
    30 tuổi làm BỐ
    40 tuổi lại có BỒ ....
    80 tuổi lại ... ĐÁI BÔ

    -------------------------------------------------------------------------------------------
    Công việc 1 ngày của một bà nội trợ:
    Sáng giặt quần áo
    Trưa phơi quần áo
    Chiều thu quần áo
    Tối là (ủi) quần áo
    Đêm cởi quần áo
    Sáng tìm quần áo ... đem giặt

    -------------------------------------------------------------------------------------------
    CHO dù số phận có long đong
    ANH vẫn yêu em trọn một lòng
    ÍT nhiều thể hiện mình em biết
    TIỀN tài, danh vọng cũng bằng không

    -------------------------------------------------------------------------------------------
    Người đẹp có thể làm mềm ý chí, nhưng có thể làm cứng một số bộ phận trên cơ thể
    -------------------------------------------------------------------------------------------
    Love is...
    Hand in hand ...
    Something in hand ...
    Hand in something ...
    Something in something..

    Tạm dịch:
    Tình yêu là...
    Tay trong tay...
    Một cái gì đó trong tay...
    Tay trong một cái gì đó...
    Một cái gì đó trong một cái gì đó...

    Sự khác nhau giữa Váy và lồng Chim

    Trong một cuộc thi hoa hậu mới đây, có 2 cô thí sinh lọt vào vòng chung kết, nhưng cả hai đều xứng đáng. Ban giám khảo đưa ra câu hỏi phụ, ai trả lời hay và đúng nhất thì rinh giải.
    - Hãy cho biết sự khác nhau giữa cái Váy và cái lồng Chim.
    Cô gái đoạt chức á hậu trả lời : - Thưa ban giám khảo, cái Váy và cái lồng Chim khác nhau ở chỗ: trong lồng Chim thì có con Chim, còn trong Váy thì không có Chim !
    Cô gái đoạt chức hoa hậu trả lời: - Thưa ban giám khảo, cái Váy và cái lồng Chim khác nhau ở chỗ: khi mở lồng thì Chim bay ra, còn khi mở Váy thì Chim bay vào !

    Chuyện 1:
    Ông bố bảo đứa con: Xích con chó dữ lại. Cậu con hỏi: Nhà sắp có khách từ xa tới à bố? Bố đáp: Không! Mẹ mày sắp từ mỹ viện về!
    Chuyện 2:
    Ông chồng đi làm về bất chợt thì gặp vợ đang nằm với một người bạn thân Ông rút súng bắn chết ngay thằng bạn. Bà vợ nói ngay: Cứ cái đà này thì ông sẽ mất hết bạn bè!
    Chuyện 3:
    Dịp lễ Giáng Sinh một em bé viết thư cho ông già Noel: Xin Ngài cho con một đứa em. Ông già Noel phúc đáp: Con hãy gởi mẹ con lên đây!
    Chuyện 4:
    Thầy giáo hỏi cả lớp: Các em đã hiểu việc kinh nguyệt quan trọng thế nào đối với phụ nữ chưa?Trò Mike đáp: Thưa hiểu. Khi chị con nói tháng này không có thấy kinh nguyệt thì mẹ con ngất xỉu, bố con bị đột quỵ tim, còn anh tài xế thì vùng chạy ra ngoài.


    Bài Triết
    Thầy gíáo ra môt bài triết cho học sinh:
    Tả thật ngắn về 3 lãnh vực sau:1. Tôn Giáo2. Tình Dục 3. Sự Bí Mật
    Bài nộp của một nữ học sinh vỏn vẹn có một hàng:
    “Chúa ơi, con đã có bầu, mà bầu của ai đây ? “ đã được điểm cao nhất 20/20.

    Bỏ tu

    Một nhà sư đi khất thực giữa 1 trưa hè oi bức. Khát quá, bèn vào nhà 1 gia đình bên đường xin nước uống. Một cô gái trẻ vội mang chai nước lọc ra nhưng quên mang ly ra. Vì khát quá nên vị sư kia cầm chai lên uống. Cô gái thấy thế ái ngại và nói:

    - Thầy đừng tu, để em lấy...
    Vị sư kia liền trả lời:
    - Thôi, đừng lấy. Để thầy tu...
    -Xin Thầy cứ tu, em vẫn lấy.
    Thầy vui mừng đáp:
    - Nếu em lấy, Thầy bỏ tu.


    Chuyện vui xứ đạo.

    Có một linh mục(LM) già về coi một xứ đạo. Khi ra tòa giải tội, ông nghe nhiều tín dồ xưng tội ngoại tình. Chán vì con chiên quá bê bối, Ông bèn giảng trên nhà thờ rằng :"Kể từ hôm nay, nếu tôi còn nghe ai xưng tội ngoại tình thì tôi sẽ bỏ xứ đạo này để về lại nhà dòng" .
    Hội đồng giáo xứ (HĐGX) bèn triệu tập các giáo dân tìm biện pháp.
    Cuối cùng họ đều đồng ý là hễ ai phải xưng tội ngoại tình thì cứ nói là ...bị té. "Thưa cha con bị té .. 4 lần chẳng hạn" .
    Rồi thời gian trôi qua đi, vị Linh Mục già chẳng còn phải nghe chữ " Ngoại Tình" nên cả xứ vui vẻ , ai đi thì cứ đi, ai té thì cứ...té.
    Thế rồi một ngày kia. vị LM già qua đời, Một LM trẻ về thay thế coi xứ.
    Một hôm ông LM trẻ hỏi với ông chủ tịch HĐGX: Này ông chủ tịch, xứ ta đường xá thế nào, mà giáo dân cứ bị té hoài vậy ông?
    Ông chủ tịch không nín được cười. Ông đã định nói chuyện này với ông LM mới nhưng chưa có dịp.
    Thấy ông chủ tịch cứ nhăn răng ra cười ông LM trẻ bực mình: Ông cười cái gi? Tuần rồi vợ ông đã nói là bị té ba lần rồi đó!

    ST: LĐM


  8. #8
    Avatar của NGUYỄN DUY CHINH
    Bạn Thâm Giao
    Hiện Đang :    NGUYỄN DUY CHINH đang ẩn
    Tham gia ngày : Aug 2012

    Bài gửi : 306
    Thanks
    2.285
    Thanked 2.579 Times in 306 Posts
    Blog Entries
    5
    Bàn tay
    Hai đứa cùng trọ học xa nhà, thân nhau. Lần vào quán nước, sợ tôi không đủ tiền trả em lòn tay xuống gầm bàn đưa tôi ít tiền. Vô tình đụng tay em... mềm mại.
    Ra trường, hai đứa lấy nhau. Sống chung, em hay than phiền về việc xài phí của tôi. Bận nọ tiền lương vơi quá nửa đem về đưa em... chợt nhận ra tay em có nhiều vết chai.
    Tự trách, mấy lâu mình quá vô tình.


    5. Vòng cẩm thạch - Jang My
    Cha kể, cha chỉ ao ước tặng mẹ chiếc vòng cẩm thạch. Tay mẹ trắng nõn nà đeo vòng cẩm thạch rất đẹp. Mỗi khi cha định mua, mẹ cứ tìm cách từ chối, lúc mua sữa, lúc sách vở, lúc tiền trường…
    Đến khi tay mẹ đen sạm, mẹ vẫn chưa một lần được đeo. Chị em hùn tiền mua tặng mẹ một chiếc thật đẹp. Mẹ cất kỹ, thỉnh thoảng lại ngắm nghía, cười:
    -Mẹ già rồi, tay run lắm, chỉ nhìn thôi cũng thấy vui. Chị em không ai bảo ai, nước mắt rưng rưng.


    Ngậm ngùi
    Ba mất nửa năm, má dẫn hai con nhỏ về quê. Xin được mảnh đất hoang, cùng mần cỏ, dọn nền, lối xóm lạ hoắc tới tiếp dựng mái lá ở tạm. Tối, má gói bánh – nấu. Sáng, hai nhỏ út bưng bán. Má mượn xuồng đi chợ, áo thâm kim, nón lá rách.
    Anh Hai ở Sài Gòn, thành đạt, giàu. Hôm về quê, anh đi dọc bờ sông, má thấy, bơi xuồng riết theo, goi tên con hụt hưởi. Anh ngoái nhìn rồi quay mặt đi tiếp. Má tủi, gạt dầm, cúi mặt khóc. Nước mắt má làm xuồng quay ngang!
    Lần sửa cuối bởi Phong Trần; 16-03-2014 lúc 05:39 AM
    CÓ MỘT ĐIỀU MẠNH HƠN TẤT CẢ, ĐÓ LÀ SỰ THÀNH THẬT - TĐQ

  9. 9 Thành viên dưới đây cảm ơn NGUYỄN DUY CHINH vì bài viết hữu ích này


  10. #9
    Bạn Tri Kỷ
    Hiện Đang :    Phong Trần đang ẩn
    Tham gia ngày : May 2011

    Tuổi: 40
    Bài gửi : 1.238
    Thanks
    9.531
    Thanked 7.690 Times in 1.209 Posts
    Cảm ơn Anh với những câu chuyện xúc động, đầy ý nghĩa!


  11. #10
    Avatar của NGUYỄN DUY CHINH
    Bạn Thâm Giao
    Hiện Đang :    NGUYỄN DUY CHINH đang ẩn
    Tham gia ngày : Aug 2012

    Bài gửi : 306
    Thanks
    2.285
    Thanked 2.579 Times in 306 Posts
    Blog Entries
    5
    TRUYỆN TÌNH VẦN T

    Trần Thị Thu Thủy tên thật Trần Thị Thơ, trú tại thôn Tám, Trảng Tranh, Tỉnh Thừa Thiên. Thuở thiếu thời, trí tuệ thì thường thôi, tuy thế, tính Thủy thật thà, thủ thỉ thù thì, thỏn thà thỏn thẻn, thật thương!
    Tới tuổi trăng tròn, Thủy tròn trặn, tươi tắn, trắng trẻo, tay tròn trĩnh, tóc thơm thơm, thật tuyệt! Thủy tuyệt trần, tôi tả thì thô thiển. Thôi thì tàm tạm thế.
    Trai tráng trong thôn Tám, từ trai tơ tới tuổi tứ tuần, từ tuổi tứ tuần tới tuổi
    thất thập, thoạt trông thấy Thủy, tất thảy tấm tắc trầm trồ:
    “Trời! Trắng tựa tuyết!”
    “Thon thả thế!”
    “Tóc thật thướt tha!”
    “Tác tuyệt! Tuyệt tác
    Trai tơ thổn thức, tứ tuần tơ tưởng, thất thập thẫn thờ. Thấy Thủy thấp thoáng, tất thảy táo tác, thập thà thập thò, thật tội. Tứ tuần thách trai tơ: tán thắng Thủy thì thua tam trâu. Thất thập thách tứ tuần: tán thắng Thủy thì thua tám thúng tiền. Thách thì thách thế thôi, thua Thủy tất tần tật. Thủy tựa thần tiên, trai tráng trong thôn thì thô thiển, tiền tài trắng trơn, thân thế thấp tè, thế thì tán tới trăm tuổi!
    Tiếng tăm Thủy truyền trong toàn tỉnh.Thư từ tới tấp tới tay Thủy. Thư thì thủ thỉ tâm tình. Thư thì tranh thủ trình thêm thân thế, tiền tài. Thư thì than thở tức tưởi. Thư thì thêm thơ, thêm tranh, trang trí thật trang trọng...
    Trong tám tháng trên tám trăm thư, thật thế!
    Trai tráng trong tỉnh tìm tới tán tỉnh Thủy tới trăm thằng. Tám thằng thân tôi: Thằng Thịnh, thằng Tân, thằng Thuận, thằng Tạo, thằng Toàn, thằng Trung, thằng Tiến, thằng Tuấn, tán tỉnh tài thế, tí ta tí tởn tới tán Thủy, tốn tiền trăm tiền triệu, tiêu tiền tới trắng tay, thua tiếp tục thua. Tám thằng thất thểu tìm tới tôi than thở:
    “Thôi! Tiền thế, tài thế, tập tễnh tới tán Thủy thêm thiệt thòi.”
    Tôi thích Thủy, tuy thế tôi tỉnh táo tự thấy: trí tuệ tôi tầm thường, tiền tài thiếu thốn, thân thế tiếng thì to, thực tình thanh thế tổ tiên thôi, thân thế tôi thấp tẹt. Tôi trù tính: thư từ tán tỉnh, trật! Tiền tài: trật! Thân thế: trật. Tổ tiên ta từng truyền tụng: tham thì thâm. Thư từ, thân thế, tiền tài... trật trật trật! Thua thua thua! Thủy thích tinh tế, trung thực, thật thà, thế thôi.
    Tôi tính toán thật tình tiết: từ thị trấn Tân Tiến tận tụy tới thôn Tám tìm Thủy tâm tình, từ từ, từ từ, tránh trắng trợn, tránh thô thiển, thỉnh thoảng thêm tí tranh, thêm tí thơ tặng Thủy, trời thương trời trợ thủ thì tất thành. Trời thương tôi thật. Tới thôn Tám, thấy Thủy trơ trọi, thui thủi trên thềm, tôi thích thú thấy tôi tính toán trúng.
    Tôi trấn tĩnh, từ từ tiến tới tận thềm, thì thầm:
    “Thủy! Tôi tên Trí, Trần Trọng Trí, thầy thuốc Tây...”
    “Trần Trọng Trí!”, Thủy trầm trồ, “Thầy thuốc trị tim, trị thận, trị toàn thân thể, tiếng tăm truyền tám tỉnh! Trời, trẻ thế! Trẻ thế!” Thủy tấm ta tấm tắc.
    Tôi trùng tên thầy Trí, thầy thuốc thiên tài trên tỉnh. Thủy tưởng thế, thật trúng tủ, trời toàn thương tôi!
    Thấy tình thế thật thuận tiện, tôi tiếp tục thủ thỉ:
    “Thủy, tôi trốn thầy, trốn thủ trưởng, trốn tránh tất thảy, từ thị trấn Tân Tiến tới tìm Thủy!”
    Thủy trao tôi tách trà, thẹn thùng:
    “Thủy thật tầm thường, tìm Thủy thật trớ trêu...”
    Tôi tíu tít:
    “Thủy! Thủy! Thủy tránh tự ti. Thủy thật tuyệt trần, tiếng thơm truyền từ tỉnh Thanh tới tỉnh Thừa Thiên, thật thế!”
    “Thầy Trí tưởng thế thôi...”, tiếng Thủy trong trẻo, thánh thót.
    Tôi thủng thẳng tán tỉnh, thầm thầm thì thì, tu từ thật tốt, thỉnh thoảng thêm tí thán từ. Thấy Thủy thinh thích, tôi tấn tới, thả từng tiếng thật tha thiết:
    “Tháng tư, tôi trông thấy Thủy tha thướt trong thị trấn. Tôi thảng thốt:
    Trời, tiên từ trên trời tới thị trấn! Từ tháng tư tới tháng tám, tối tối tôi thao thức, trằn trọc. Tâm thần tôi trục trặc, thân thể tiều tụy. Tưởng tượng thấy Thủy trẻ trung, tươi tắn, tôi thổn thức: Thiếu thủ trưởng thì thảnh thơi, thiếu trời thì tổn thọ, thiếu Thủy thì tắc thở! Thủy! Trái tim tôi tràn trề tình thương Thủy.
    Tôi tìm tới Thủy trao trọn trái tim thật thà, trái tim trong trắng, trái tim thân thương, trái tim trẻ trung, trái tim trung thực... Tôi thề, tôi trao trọn!”
    Thấy tôi thề thốt thật tha thiết, thật tận tình, Thủy thấy thương thương, thẹn thò túm tóc thỏn thẻn:
    “Thôi thôi, Trí thôi thề thốt...”
    Thủy tin tôi, thật tuyệt! Thế thì tôi toàn trúng tủ, thật tuyệt! Tôi từ thủ thỉ tâm tình tiến tới thề thốt trầm trọng, toàn từ to tát:
    “Thủy tin tôi, thương tôi thì tôi thôi thề thốt. Thủy thiếu tin tưởng thì tôi tiếp tục thề. Tôi thương Thủy, tha thiết trao trọn tình tôi tới Thủy. Thủy tuyệt tình tôi thì tôi tự tử. Tôi theo Thủy tới trăm tuổi, tôi tuyệt tình Thủy thì tôi tắc tử!”
    “Trí!”, Thủy thổn thức, “Thủy tin Trí, thương Trí...”
    Tôi trúng to, trúng to!
    Trăng tròn tháng tám thấp thoáng trong tre, trời thu tươi tốt, tiếng thu thánh thót. Tôi tấn tới tìm tay Thủy. Tay Thủy trong tay tôi.
    “Thủy... Trí thương Thủy, thương tới tận tim...”, tôi thì thầm, từ từ thơm tay Thủy.
    Thủy thẽ thọt từng tiếng, từng tiếng thật thương:
    “Tính Thủy thật thà, thương thì thương thật. Trí tâm tình thế, Thủy tin. Tất thảy tình thương, Thủy trao trọn. Thủy tin: tình ta thắm thiết!”
    Trời tối, Thủy tin tưởng trao thân. Tôi thơm tay Thủy, thơm tóc Thủy, thơm tới tận tai, thơm thơm thơm thơm.

    Thủy thất thần túm tay tôi, thét:
    “Thôi, Trí! Trí thương Thủy thì thương từ từ. Tình ta tránh trần tục. Trí...thụt tay!”
    Trí tôi, tên trác táng, tha Thủy thì thua thiệt, tốn tiền tàu từ thị trấn Tân Tiến tới thôn Tám. Thành thử tôi tiếp tục trổ tài tán tỉnh. Tôi thủ thỉ tâm tình:
    “Thủy thương Trí thì thương thật tình. Thủy trao trọn tình thì Trí trân trọng.
    Thủy thủ thế, trốn tránh, thiết tưởng thiếu tin tưởng Trí.”
    Thủy thật thà tin tôi, thả tấm thân trinh trắng...tùy tôi thao túng. Thân thể Thủy trắng trẻo, thơm tho...
    Tôi tả thế thôi, tả thêm thì thô tục, tùy toàn thể tưởng tượng....

    NDC ST
    Lần sửa cuối bởi NGUYỄN DUY CHINH; 06-06-2015 lúc 10:38 AM
    CÓ MỘT ĐIỀU MẠNH HƠN TẤT CẢ, ĐÓ LÀ SỰ THÀNH THẬT - TĐQ

  12. 9 Thành viên dưới đây cảm ơn NGUYỄN DUY CHINH vì bài viết hữu ích này


+ Trả lời chủ đề
Trang 1/2 1 2 CuốiCuối

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình