+ Trả lời chủ đề
Hiện kết quả từ 1 tới 1 của 1

Chủ đề: MỘT TRÁI TIM YÊU NỒNG CHÁY- Bình thơ Thủy Hướng Dương

  1. #1
    Avatar của Lính thủy
    Bạn Thân
    Hiện Đang :    Lính thủy đang ẩn
    Tham gia ngày : Aug 2013

    Tuổi: 70
    Bài gửi : 107
    Thanks
    950
    Thanked 995 Times in 110 Posts

    MỘT TRÁI TIM YÊU NỒNG CHÁY- Bình thơ Thủy Hướng Dương

    MỘT TRÁI TIM YÊU NỒNG CHÁY





    KHẮC KHOẢI

    Khắc khoải sống, khắc khoải yêu
    Cả đời khắc khoải một điều: Có nhau!
    Nửa đời tóc đã ngả màu
    Trái ngang đã nếm, khổ đau đã nhiều

    Bấy lâu ngẫm thấy tiếng yêu
    Ngỡ tình như gió thoảng chiều nắng oi
    Đôi chân lê bước lẻ loi
    Đường tình gai góc chao ôi: thật dài!

    Còn bao lâu đến thiên thai?
    Bao giờ cho hết đôi vai trĩu buồn?
    Em đem phận số ra chôn
    Mong ngày hóa kiếp cho hồn xênh xang

    Cho em khắc khoải đêm tàn
    Vần thơ thức dậy mơn man nụ cười
    Một ngày mới sẽ dần trôi
    Cho em khắc khoải bồi hồi chữ Yêu

    Thủy Hướng Dương




    Trên đời này, có một thứ vô hình nhưng thực ra lại là hữu hình. Đó là TÌNH YÊU.
    Nó vô hình bởi vì không ai biết hình thù nó thế nào. Nó tròn hay vuông, mỏng hay dày, màu đỏ hay màu tím, nặng nhẹ bao nhiêu… Ngay cả định nghĩa Tình yêu còn khó nữa là.
    Nhà thơ tình cây đa cây đề của nền thơ Việt Nam, tác giả của hàng trăm bài thơ tình nổi tiếng, còn phải thốt lên: 'Đố ai định nghĩa được tình yêu'.
    Nhưng Tình yêu lại là hữu hình, có thể cảm thấy được, nhìn thấy được. Chính vì thế, người ta mới biết tình yêu đẹp, tình yêu lãng mạn, tình yêu vụ lợi, tình yêu thực dụng, tình già, tình trẻ, tình yêu vĩnh cửu...
    Trên đời này, có một thứ rẻ nhất, nhưng cũng đắt nhất và quý nhất. Đó là TÌNH YÊU.
    Nói rẻ nhất, bởi vì đến với tình yêu, nhiều khi chẳng phải mất tiền mua. Có khi đôi trai gái yêu nhau với tình yêu sét đánh, chỉ một cái nhìn mà đem cả cuộc đời mình gắn vào nhau.
    Nhiều khi các anh lính đảo, chỉ qua những cánh thư với cô sinh viên, thế mà họ đã kết thành tình yêu vĩnh cửu. Nhiều khi giao thông trên đường, va quệt xe vào nhau, đưa nhau vào bệnh viện rồi cảm nhau mà thành tình yêu.
    Nhưng tình yêu thì thật là quý và thật là đắt. Điều này thì ai mà chẳng biết, bởi chúng ta ai chẳng đánh đổi cả cuộc đời mình để dành cho tình yêu. Đối với đàn ông, Tình yêu là một phần của cuộc đời, Nhưng với phụ nữ, Tình yêu là cả một Cuộc đời. Mất tình yêu, đàn ông mất đi một phần cuộc đời, nhưng mất đi tình yêu, người đàn bà mất đi tưởng chừng như cả cuộc đời họ.
    Chính vì vậy, đọc bài thơ Khắc khoải của Thủy Hướng Dương ta mới thấy hết được Tình yêu đối với người con gái nó sâu nặng và đáng quý biết nhường nào. Vì tình yêu mà cuộc sống của họ chừng như mất thăng bằng, bị đảo lộn, bị chênh chao, nhiều khi sống trong trạng thái bồn chồn, phấp phỏng.
    Ta đã nghe câu ca dao:
    'Nhớ ai bổi hổi, bồi hồi
    Như đứng đống lửa như ngồi đống than'.

    Người con gái trong thơ Thủy Hướng Dương cũng vậy:

    Khắc khoải sống, khắc khoải yêu
    Cả đời khắc khoải một điều: có nhau.

    Khắc khoải yêu, một tình yêu cháy bỏng. Ai cũng biết rằng, nếu tình yêu trôi đi bình lặng, thì ngọn lửa tình yêu nó chỉ cháy âm ỉ trong lòng. Không mãnh liệt, không ào ạt, không dư âm và không nhiều kỷ niệm. Nhưng nếu tình yêu có nhiều trắc trở, có nhiều xa cách, có nhiều nghĩ suy, day dứt đến nỗi lúc nào ta cũng phải “khắc khoải” để “có nhau” như vậy thì chẳng khác nào như ngọn lửa luôn luôn được gió thổi bùng lên và Tình yêu sẽ trở nên cháy bỏng và mãnh liệt hơn bao giờ hết.
    Mà Tình yêu của Thủy Hướng Dương lại được tâm nguyện như ngọn lửa thổi cháy lên suốt cả cuộc đời:

    Nửa đời tóc đã ngả màu
    Trái ngang đã nếm, khổ đau đã nhiều

    Đến nửa chặng đường đời, tóc đã ngả màu sương gió, gặp bao nhiêu trái ngang và đau khổ, tình yêu ấy vẫn còn khao khát, vẫn còn khắc khoải thì phải nói rằng tình yêu ấy mãnh liệt, bền chắc, tươi mới và đáng quý biết nhường nào.
    Chính tâm trạng khắc khoải đã nhóm lên nỗi khát khao trong con tim yêu một ngọn lửa tình cháy bỏng:

    Bấy lâu ngẫm thấy tiếng yêu
    Ngỡ tình như gió thoảng chiều nắng oi
    Đôi chân lê bước lẻ loi
    Đường tình gai góc chao ôi: thật dài!

    Người con gái trước tình yêu, trái tim non trẻ thơ ngây cứ ngỡ rằng tình yêu thật giản đơn, trong trắng, dễ dàng với tới được và nó sẽ mang cho mình một niềm sung sướng đơn thuần như cây non đang trời khô hạn gặp mưa, như con người đang trời nắng oi được cơn gió thoảng. Thế nhưng, Tình yêu là là một đỉnh núi cao, đường lên chót vót, có nhiều chông gai cạm bẫy của cuộc đời.
    Ta nghe bài thơ tứ tuyệt nổi tiếng của nhà thơ Chế Lan Viên:

    Em gần gũi, em xa xôi
    Sao em như thể chân trời trước anh
    Đưa tay tưởng với được tình
    Bước đi tới mãi mà mình vẫn xa.

    Ở đây, người con gái chập chững bước vào Tình yêu cũng vậy. Tưởng chừng như chỉ giản đơn thôi, ai ngờ nó đầy gai góc và thật dài. Chính vì vậy, đòi hỏi con người ta, đến với Tình yêu, lúc nào cũng phải gắng sức, lúc nào cũng phải tự làm mới mình, lúc nào cũng cần phải vươn tới.
    Có như vậy tình yêu mới tràn trề sức sống, Xuân mới căng đầy nhựa cho búp Tình yêu. Ngay cả khi đã thành vợ, thành chồng, nhiều người cứ nghĩ rằng 'bây giờ ta đã thuộc về nhau', đã là của nhau rồi, không cần phải chăm chút cho tình yêu đôi lứa nữa, mà sống theo đúng bản năng sở thích của mình. Điều đó thật sai lầm.
    Tình vợ chồng nó nặng về nghĩa tình chung thủy, ăn ở với nhau một ngày nên tình nên nghĩa. Nhưng ngoài tình nghĩa vợ chồng vẫn cần phải duy trì tình yêu và tình yêu lúc nào cũng cần mới mẻ như cái thuở ban đầu. Có như vậy, tình vợ chồng mới đằm thắm, sâu đậm, luôn tươi mới và không kém phần lãng mạn. Trẻ có tình yêu con trẻ, già có tình yêu của tuổi già. Ai thiếu điều đó thì cuộc đời đâu còn thi vị nữa.
    Đọc đoạn thơ thứ ba của bài thơ Khắc khoải:

    Còn bao lâu đến thiên thai?
    Bao giờ cho hết đôi vai trĩu buồn?
    Em đem phận số ra chôn
    Mong ngày hóa kiếp cho hồn xênh xang

    Sao mà ta thấy người con gái lại cô đơn và buồn đến thế. Mới có nửa chặng đường, mới có mái tóc pha màu thôi, đang đi tới Tình yêu hoàn hảo mà tưởng tượng rằng tới cõi Thiên thai, người con gái đã cảm thấy sức nặng của cuộc đời trĩu trên hai vai gầy guộc, liễu yếu đào tơ. Hay là Tình yêu trong tâm hồn em lớn lao quá, chiếm hết cả mọi suy tư, sức lực của đời mình.
    Nếu có ai, ghé vai đỡ hộ, cùng chung gánh nước non, gánh tình yêu cùng em đi suốt chặng đường còn lại thì chắc là hai người rất hạnh phúc vì đã mang trong tâm hồn mình Tình yêu thực thụ và được nếm trải thử thách trên chặng đường đời.
    Em gái ơi, đừng tin vào số phận hẩm hiu, hay duyên kiếp bẽ bàng mà em hãy tin vào chính ngọn lửa trong trái tim mình để giành lấy tình yêu, giữ tình yêu và em sẽ đốt nó thành ngọn lửa cháy bùng sưởi ấm cho hạnh phúc suốt cả đời mình.
    Em sẽ không phải lo trốn chạy khỏi số phận, hay phải chôn vùi số phận hay hóa kiếp nó đi để tâm hồn em thanh thản. Em hãy bằng trái tim, khối óc, bàn tay của mình để dệt nên một tình yêu tươi đẹp. Không chịu theo phận số.
    Cụ Nguyễn Du đã từng dạy ta: 'Xưa nay nhận định thắng thiên cũng nhiều' đấy thôi.
    Ta hãy nghe đoạn kết của bài thơ mà Thủy Hướng Dương đã viết:

    Cho em khắc khoải đêm tàn
    Vần thơ thức dậy mơn man nụ cười
    Một ngày mới sẽ dần trôi
    Cho em khắc khoải bồi hồi chữ Yêu.

    Em gái ơi! Phải thế chứ. Đêm sẽ dần tàn đi, vần thơ thức dậy và một ngày mới bắt đầu. Ta sẽ viết lên một vần thơ tươi mới, cho một ngày mơíi, và nhóm lên ngọn lửa mới, ngọn lửa Tình yêu mà cả đời em, cả đêm lẫn ngày, em khắc khoải bồi hồi. Tình yêu sẽ đến chói ngời như ánh nắng bình minh. Em ùa ra, đón nhận nó, em dang tay ôm nó vào lòng.
    Em hưởng thụ nó, cảm nhận tất cả những gì tốt đẹp của tình yêu. Em sẽ là người hạnh phúc nhất trên thế gian này. Tình yêu đã nằm trọn trong tay em, nhưng em không tự mãn. Em vẫn phải chăm sóc nó, vun trồng nó. Ngày mỗi ngày trôi qua, tình yêu sẽ lớn hơn, sâu đậm hơn, hấp dẫn hơn, lãng mạn hơn và tươi đẹp hơn.
    Dù biết thế, nhưng em vẫn phải khắc khoải, vẫn không quên đi nỗi niềm canh cánh trong lòng mình, trong suốt cuộc đời mình là hai ta phải có nhau.
    Ta nhớ lời trong một bài hát của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn: 'Sỏi đá cũng cần có nhau'. Đúng, sỏi đá cũng cần có nhau, huống chi là con người, biết yêu, biết buồn, biết vui, biết tư duy và thương nhớ. Vậy thì con người phải cần có nhau.
    Điều khắc khoải của Thủy Hướng Dương tưởng là xa xôi nhưng thật là gần gũi, tưởng là nhỏ bé nhưng thực là lớn lao, vĩ đại, tưởng là viển vông nhưng thực là thiết thực vô cùng: CHỈ CẦN CÓ NHAU.
    Chỉ có trái tim của người con gái khao khát tình yêu, biết yêu, biết cái giá trị của tình yêu mới nói lên một điều tưởng chừng giản đơn mà chí lí đến vậy. Trái tim bao la và nồng cháy của người con gái thật đáng trân trọng và kính phục biết bao.
    Cho tôi cúi đầu trước trái tim nồng cháy ấy. Ước gì tôi được gặp một ngươi con gái có trái tim yêu vĩ đại và chân thành như vậy, cho dù chỉ được gặp ở trong mơ thì tôi đã hạnh phúc biết nhường nào.
    Bài thơ của Thủy Hướng Dương rất hay. Hay cả về cấu tứ lẫn hình ảnh. Cả bài thơ, không chỗ nào tác giả gồng mình lên, hay cố chơi chữ khó hiểu, đánh đố hoặc làm người đọc phải huy động hết tinh lực ra mà tưởng tượng.
    Câu thơ giản dị chân thành, tôi nghe như có hơi hướng mộc mạc chân quê của nhà thơ Nguyễn Bính hay Đồng Đức Bốn. Bài thơ giản dị, mộc mạc giống như người con gái đẹp cái duyên thầm, không cần cố phải trang điểm lòe loẹt, son phấn trát dày, mà cái đẹp cái duyên vẫn hiện ra rõ mồn một. Người con gái đẹp tự nhiên chân thành, giản dị nên dễ gần và dễ yêu hơn nhiều những cô gái đã được make-up hiện nay.
    Lời thơ của Thủy Hướng Dương trong sáng, nhẹ nhàng, giản dị. Tôi nghĩ rằng, chắc tác giả ngoài đời cũng như vậy chăng?
    Câu thơ lục bát của Thủy Hướng Dương rất hay. Nhưng tôi ước rằng, nếu câu thứ tư, tác giả chỉ thay đi một hai chữ thì câu thơ sẽ giá trị lên nhiều lần.
    Thường thì trong câu lục hoặc câu bát, có dấu phẩy ở giữa, câu thơ phân thành hai nửa, thì hai nửa này là một tiểu câu đối thì mới hay.
    Thí dụ trong Kiều có rất nhiều câu, nhưng tôi thử nêu một câu ngẫu nhiên là:
    “Trướng màn rủ thấp, ngọn đèn khêu cao' hoặc: 'Đất thì thấp, trời thì cao'...
    Ở câu thơ này: 'Trái ngang đã nếm, khổ đau đã nhiều': thì từ 'nếm' - động từ, từ 'nhiều” - Tính từ' nếu thay cùng là động từ hoặc cùng là tính từ thì câu thơ sẽ hay lên nhiều.
    Xin phép Thủy Hướng Dương, tôi xin thay thử một chữ:
    1- Động từ: 'Trái ngang đã nếm, khổ đau cũng từng' (từng ở đây là từng trải).
    2- Tính từ: 'Trái ngang đã lắm, khổ đau cũng nhiều'.
    Bài thơ Khắc khoải là một bài thơ hay về mọi mặt. Tôi xin chúc bạn viết được nhiều bài thơ hay như bài thơ này, để mang lại cho cuộc sống của bạn đọc nhiều sắc hương tươi đẹp của Tình yêu, nhất là những lời này lại được cất lên từ đôi môi hồng của người con gái.
    Xin cảm ơn tác giả đã cho tôi những phút thăng hoa khi viết bài cảm nhận này.

    Phạm Thanh Cải

  2. 3 Thành viên dưới đây cảm ơn Lính thủy vì bài viết hữu ích này


+ Trả lời chủ đề

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình