1- TÙNG NHUNG
Anh Tùng, mấy hôm nay anh có nhớ gì đến em không?, Ánh trăng thượng tuần tháng chạp chỉ còn một mảnh vàng úa, nhưng cũng đã chứng kiến cho bao nỗi lòng đau buồn của đôi trai gái này, những lúc lá vàng rơi lả tả trên đầu Tùng nhìn những lá vàng nói với Nhung.
Em ơi, anh em ta xa nhau như mạch suối tình đời đã cạn, vắng em anh cảm thấy đau buồn, tâm hồn anh sẽ khô héo, như cành vàng trời hè sống khô héo ở vùng sa mạc, Em tin lời anh em nhé. Đêm đã khuya lại càng khuya vắng, chú vạc bay kêu khan, ve sầu bắt đầu kêu rú lên những khúc nhạc đầy ảo não, Tùng và Nhung chỉ biết ôm nhau lững thững bước bên quán chợ suốt đêm vắng Tùng và Nhung không sao ngủ được Tùng nhớ thương, Tùng quen Nhung suốt trong 8 năm, trong học tập vì một sự ngẫu nhiên, hôm đó chàng bắt được chiếc bút xinh xắn, Tùng cầm lên và thấy khắc hai chữ Kim Nhung, Tùng đút vào va ly và đến trường trao lại cho Nhung lần đầu tiên Tùng thấy Nhung đỏ mặt má hồng nổi lên tay run run cầm lấy chiếc bút máy và thốt lên “Cảm ơn anh” và sau đó các buổi như thường lệ, một tuần và hai tuần qua, một năm học hôm nào đó Tùng quên hẳn đi và mở va li để lấy quyển sử lý địa Tùng thấy một nụ hoa thơm ngát một mảnh giấy đề mấy chữ “Anh Tùng yêu mến của em” em đã hết lòng yêu anh, mong anh đừng quên đừng đem tấm lòng tự tuyệt tấm lòng em nhé, em rất yêu anh cơ và em tặng anh cái hôn.
( còn nữa)