Hôm nay mình có việc phải đi cả ngày nên không lên mạng được. Hẹn họa thơ và vịnh cảnh sau
Hôm nay mình có việc phải đi cả ngày nên không lên mạng được. Hẹn họa thơ và vịnh cảnh sau
CHÀO HOA PHƯỢNG ĐỎ
Em lang thang, lạc lõng, mơ hồ…
Đã 3 cái mùa hè, em không còn có sự hiện diện của anh ở bên…
Đêm nào em cũng ôm con gấu trắng, món quà anh trao tặng vào dịp hè đầu tiên chia tay mái trường phổ thông yêu dấu.
Giờ đây anh còn nhớ tới gấu và em không? Riêng em không quên anh cho được. Anh đang ở đâu? Phương trời xa lắc nào? Có nhớ chăng màu hoa phượng đỏ góc sân trường? Nhớ không anh. Mùa hè năm ấy, em bất ngờ gặp anh đứng dưới mưa rơi, mặc cho đất trời xối xả. Nhìn thấy em, anh chạy lao tới. Rồi chúng mình cùng đạp xe trên đường làm bạn với mưa. Chỉ có vậy, cảm xúc trong em cứ tha thiết dâng trào. Anh vào nhà sách mua tặng em cuốn “Vĩnh biệt mùa hè” của nhà văn Nguyễn Đông Thức. Anh bảo cuốn sách tuyệt hay, em đọc đi, các tuyến nhân vật phong phú đa dạng, va chạm tới nhiều khía cạnh nhà trường thời áo trắng. Những chi tiết sống động cuốn hút, ngôn ngữ dồi dào, thuyết phục.
Thế rồi, mỗi đứa một phương. Không còn tin tức gì về anh nữa. Em loáng thoáng nghe anh đã theo gia đình về quê sinh sống. Người lại bảo anh đang theo học cao đẳng sư phạm ở Sài Gòn để sau này được tri âm bên đời cùng phượng đỏ.
Rốt cuộc 3 năm rồi, mình chẳng gặp nhau. Chắc anh đã quên cơn mưa ngày nào. Hóa ra trao em cuốn Vĩnh biệt mùa hè để rồi anh vĩnh biệt em đó ư? Nếu viết lên cuốn sách để con người ta lấy cớ xa nhau thì không nên viết. Tưởng chỉ vĩnh biệt mùa hè thôi sao anh vĩnh biệt cả một tâm tình?
Hôm nay, lại một mùa hè, trời lại đổ mưa. Em ngồi dưới hiên nhà nhìn mưa, em không ra đường. Em mường tượng mưa trên sân trường, mưa chùm lên cành phượng đỏ, rơi xuống trang giấy học trò, rơi trên”Vĩnh biệt mùa hè” của Nguyễn Đông Thức, mưa trong lòng em ngọt ngào khu phố nhỏ, mưa dội vào dáng hình người bạn ấy năm xưa…
6/6/2007
(Bài được in trong tập san Áo trắng của báo Tuổi trẻ TPHCM)
Hoàng Giao
Lần sửa cuối bởi hoanggiao; 04-06-2014 lúc 12:29 PM
NGHIÊNG
Nửa đời nghiêng, dạ xót xa
Nghiêng sao vẫn lệch nên ta tủi hờn
Nửa đời nghiêng, vẫn chập chờn
Lệch thì vẫn lệch tủi hờn vẫn nghiêng
Hoàng Giao
NGHIÊNG NHÌN
Nghiêng nhìn nhật ký người ta
Huynh đôi mắt cận đừng la nghiêng trời
Chữ nghiêng chữ thẳng khắp nơi
Thẳng nghiêng đều nói những lời yêu thương.
huythanh
NGHIÊNG
Lệch nghiêng phận số người ta
Dẫu nghiêng dẫu lệch xót xa vẫn tình
Nghiêng vần thơ nghiêng mắt xinh
Nghiêng mây nghiêng gió nghiêng mình nghiêng ta!
Nguyên Xuân
Con gái Ngọc Linh
Chụp lúc 3 tuổi
Chụp lúc 18 tuổi
Chụp lúc 20 tuổi ( tháng 8/2014)
Tự nhiên tìm thấy tấm ảnh này Hoàng Giao chụp năm 1984 ẵm con gái lớn của anh cả, ngày mới vào TPHCM. Vui.
Cái hình trên avartar giống cái hình này thế nhỉ? Quả là người vẽ tấm avartar năm 2011 có tài truyền thần nét mặt của HG từ năm 1984 lận. Bái phục
Lần sửa cuối bởi hoanggiao; 06-12-2014 lúc 10:11 PM
Thời gian thấm thoát trôi nhanh
Ba mươi năm chẵn tuổi xanh có còn
Tôi không phải là người đi xa xứ. Tôi đang trên đất nước của tôi, nước Việt nam yêu dấu. Nhưng tôi hiện sống cách xa nơi tôi sinh ra trên 2000 cây số. Mùa thu năm 1984, con tàu Thống nhất Bắc Nam đã đưa tôi vào Sài Gòn, bỏ lại đằng sau tất cả những gì thân thương nhất. Nỗi nhớ quê vời vợi.
Đêm cuối cùng trên đất bắc, tôi lặng lẽ ra cánh đồng, chạy ùa lên những bờ ruộng cỏ xanh rờn, nơi mà tôi vẫn thường chăn trâu cắt cỏ, tưởng như mới hôm qua đấy thôi.
Ánh trăng sáng vằng vặc. Làng quê sao mà đáng yêu thế. Lúa xanh ngát, lượn sóng tận chân trời.
Lần sửa cuối bởi hoanggiao; 06-12-2014 lúc 10:02 PM
NHỚ XƯA
Thức trọn canh dài để nhớ xưa
Như còn đất rộng nắng lay trưa
Bên hồ nước gợn xôn xao cá
Giữa khoảng trời nghiêng bát ngát mùa
Ruộng cạn đêm về nô nức tát
Đồng vàng lúa hát ngẩn ngơ đưa
Làng thôn rộn rã vui ngày gặt
Những mái đầu thương đội gió lùa
Hoàng Giao
7/12/2014
Lần sửa cuối bởi hoanggiao; 22-01-2015 lúc 04:36 PM