Thất thập nhớ lại ngày xưa
Vào chiều thứ bảy lưa thưa giảng đường
Cạnh tôi Nàng cũng ra về
Để tôi ở lại bốn bề nhớ thương./.
Nàng về sao lại vấn vương
Để quên nhật ký : chủ trương ! vô tình !
Đạp xe đuổi kịp theo Nàng
Chỉ cách mươi bước khoảng hàng cây me./.
Đưa tay trao lại vật quên
Nâng tay Nàng nhận cho nên
Họa phúc hai tiếng nghe quen
Ngày qua tháng lại như then cửa cài
Sáng thì then cửa tháo ra
Tối về đóng lại sợ ma then cài./.
Lòng ai mở cửa từ bi
Tâm ai bác ái không chi sánh bằng
Lòng ai bỏ cái then cài
Tâm ai học cái đức tài là phúc./.
Họa vô đơn chí là đây
Nhà mình cửa đóng có cây then cài
Bên ngoài ai khổ mặc ai
Danh xưng tiếng gọi trên đời
Giả danh xưng gọi những lời thế gian
Cái đầu người trọng tại sao
Phải chăng nó ở trên cao của người !
Giả như xưa gọi chân sao
Bây giờ cũng trọng chân cao nhất người
Xưng danh đầu đít cẳng chân
Cũng như phân biệt quan dân thế mà./.
Trong người máu chảy khắp nơi
Trên đầu dưới đít đầy
` Nắng mưa tùy thuộc tiết trời
Nghiệp căn xuất phát người đời tạo duyên
Nhân nào quả nấy tất nhiên
Cây trồng là ớt đào tiên thế nào !
Xưa nay bất luận ớt nào
Đã trồng là ớt hóa đào cũng cay
Họa phúc như thể loài cây
Cây gì quả đó bên tây bên tàu
Nhân duyên nghiệp quả nhà giàu
Nhà nghèo đâu khác dù tàu hay tây
Bên cho bên nhận đồng tình
Ráng làm không đủ nuôi mình khó khăn
Bên cho tạo phước hậu căn
Bên nhận có phước tiền căn của mình./.
Bên cho bên nhận thiếu tình
Trong nhà giàu có mà mình nhận thêm
Phước đức kiếp trước tạo nên
Kiếp nầy không tạo nhận thêm coi chừng !
Bên cho bên nhận bất bình
Bên cho nghèo khó gồng mình để